Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Tiếng khóc im bặt. Chồng tôi cũng không ló mặt ra.

Mấy ngày sau con trai đều do chồng tôi đưa , tôi cũng đỡ phải lo.

Tôi trang điểm đẹp, đi lẩu một mình, món tôi luôn tiếc không .

Đang tận hưởng thì điện thoại reo.

Là giáo viên chủ nhiệm của con trai:

“Chị là mẹ của Dương Dương đúng không ạ? Chị quên cháu rồi.”

Tôi bật loa ngoài:

“Thầy gọi cho ba nó đi, giờ cháu do ba nó .”

lại, chị ơi, dạo gần đây thành tích của Dương Dương tụt dốc , bài tập về làm qua loa, sai sót tùm lum…”

“Xin lỗi thầy, mấy chuyện thầy trao đổi ba cháu nhé. Tôi đang bận lẩu, chào thầy.”

Nói xong, tôi cảm thấy nhẹ lòng, lòng vẫn có chút xót xa.

Nói , con trai là đứa tôi mang nặng đẻ đau, dứt ruột sinh ra, bảo không đau lòng là nói dối.

hành động sau đó của nó khiến tôi sự nhận ra, dạy dỗ tử tế đến mấy, cũng chẳng thắng dòng máu nó thừa hưởng từ cha.

Về đến , vừa thấy trước cửa có thêm hai đôi giày, tôi biết ngay sắp có một trận chiến .

Quả nhiên, mẹ chồng và chồng đang ngồi chễm chệ trên sofa, bắt chéo chân, như thể sẵn sàng mở một buổi họp kiểm điểm tôi.

Vừa bước vào, chồng thò đầu ra mấy đồ tôi xách trên :

“Mua nữa hả chị dâu? Cho coi , chắc mắc nhỉ?”

Tôi giật giấu ra sau.

Chưa kịp để mẹ chồng mở miệng, thì thằng con trai tôi – đang ngồi lòng bà – nhanh nhảu tiếng:

“Dù có tốn bao nhiêu tiền cũng là tiền ba con thôi!”

“Nội ơi, mẹ lười , ba tan làm về là mẹ bắt ba phơi đồ, làm việc , nước.”

Mẹ chồng xong thì vuốt đầu cháu đầy yêu thương:

“Vẫn là cháu trai bà hiểu chuyện. Có người tướng rồi không bằng thằng nhỏ.”

bà nội cổ vũ, thằng bé hăng máu, quay sang tôi xỉa xói:

“Tiền mẹ tiêu đều là của ba con hết! Mẹ may mắn người giỏi kiếm tiền như ba, chứ không thì làm sao sống ? còn có cái sẹo to tướng, gớm chết. Mẹ cả ngày chỉ biết rảnh rang, chẳng làm cái gì.”

đến cái sẹo , tôi không chịu nữa.

Hồi đó tôi cũng là cô gái thích làm đẹp, cố gắng tập luyện để sinh thường, không để lại sẹo.

Vậy mẹ chồng cứ khăng khăng nói sinh mổ thì con thông minh, ép tôi phải mổ.

Còn đe dọa nếu không mổ thì khỏi tiêm thuốc tê.

Thế là tôi mang vết mổ vừa dài, vừa xấu xí, lại còn cong vẹo. Mỗi khi trời mưa lại ngứa ngáy.

về sau, tôi xem nó là một huân chương, một dấu ấn của người mẹ.

Tôi chỉ vào họ rồi gào :

“Mấy người còn nhắc đến cái sẹo đó à? Nếu không vì sinh ra cái giống súc sinh thì tôi đâu có cái sẹo đó! Biết trước nó thành cái thứ , tôi bóp chết từ trứng rồi!”

Mẹ chồng tôi phát điên thì ôm chặt cháu cưng của bà.

Có người chống lưng, thằng con không hề sợ hãi, cứ trợn mắt tôi, thái độ khinh khỉnh.

Tiếng khóc im bặt. Chồng tôi cũng không ló mặt ra.
Mấy ngày sau con trai đều do chồng tôi đưa , tôi cũng đỡ phải lo.
Tôi trang điểm đẹp, đi lẩu một mình, món tôi luôn tiếc không .
Đang tận hưởng thì điện thoại reo.
Là giáo viên chủ nhiệm của con trai:
“Chị là mẹ của Dương Dương đúng không ạ? Chị quên cháu rồi.”
Tôi bật loa ngoài:
“Thầy gọi cho ba nó đi, giờ cháu do ba nó .”
lại, chị ơi, dạo gần đây thành tích của Dương Dương tụt dốc , bài tập về làm qua loa, sai sót tùm lum…”
“Xin lỗi thầy, mấy chuyện thầy trao đổi ba cháu nhé. Tôi đang bận lẩu, chào thầy.”
Nói xong, tôi cảm thấy nhẹ lòng, lòng vẫn có chút xót xa.
Nói , con trai là đứa tôi mang nặng đẻ đau, dứt ruột sinh ra, bảo không đau lòng là nói dối.
hành động sau đó của nó khiến tôi sự nhận ra, dạy dỗ tử tế đến mấy, cũng chẳng thắng dòng máu nó thừa hưởng từ cha.
Về đến , vừa thấy trước cửa có thêm hai đôi giày, tôi biết ngay sắp có một trận chiến .
Quả nhiên, mẹ chồng và chồng đang ngồi chễm chệ trên sofa, bắt chéo chân, như thể sẵn sàng mở một buổi họp kiểm điểm tôi.
Vừa bước vào, chồng thò đầu ra mấy đồ tôi xách trên :
“Mua nữa hả chị dâu? Cho coi , chắc mắc nhỉ?”
Tôi giật giấu ra sau.
Chưa kịp để mẹ chồng mở miệng, thì thằng con trai tôi – đang ngồi lòng bà – nhanh nhảu tiếng:
“Dù có tốn bao nhiêu tiền cũng là tiền ba con thôi!”
“Nội ơi, mẹ lười , ba tan làm về là mẹ bắt ba phơi đồ, làm việc , nước.”
Mẹ chồng xong thì vuốt đầu cháu đầy yêu thương:
“Vẫn là cháu trai bà hiểu chuyện. Có người tướng rồi không bằng thằng nhỏ.”
bà nội cổ vũ, thằng bé hăng máu, quay sang tôi xỉa xói:
“Tiền mẹ tiêu đều là của ba con hết! Mẹ may mắn người giỏi kiếm tiền như ba, chứ không thì làm sao sống ? còn có cái sẹo to tướng, gớm chết. Mẹ cả ngày chỉ biết rảnh rang, chẳng làm cái gì.”
đến cái sẹo , tôi không chịu nữa.
Hồi đó tôi cũng là cô gái thích làm đẹp, cố gắng tập luyện để sinh thường, không để lại sẹo.
Vậy mẹ chồng cứ khăng khăng nói sinh mổ thì con thông minh, ép tôi phải mổ.
Còn đe dọa nếu không mổ thì khỏi tiêm thuốc tê.
Thế là tôi mang vết mổ vừa dài, vừa xấu xí, lại còn cong vẹo. Mỗi khi trời mưa lại ngứa ngáy.
về sau, tôi xem nó là một huân chương, một dấu ấn của người mẹ.
Tôi chỉ vào họ rồi gào :
“Mấy người còn nhắc đến cái sẹo đó à? Nếu không vì sinh ra cái giống súc sinh thì tôi đâu có cái sẹo đó! Biết trước nó thành cái thứ , tôi bóp chết từ trứng rồi!”
Mẹ chồng tôi phát điên thì ôm chặt cháu cưng của bà.
Có người chống lưng, thằng con không hề sợ hãi, cứ trợn mắt tôi, thái độ khinh khỉnh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương