Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
20
Đám quỷ dường như đã quá lâu không được ra chơi.
Chúng coi bố mẹ kế như một món đồ chơi hiếm có, dùng đủ mọi kỳ quái để hành hạ họ.
Nhưng tôi phát mẹ tôi đầu đến không hề động tay đến em kế.
Tôi nghĩ lòng bà cũng cảm thấy ân oán là chuyện của hệ trước, không liên quan đến trẻ con.
Nhưng bà nghĩ vậy, em kế lại không nghĩ vậy.
Nó nhân lúc mẹ tôi không để ý, chộp lấy một chiếc đũa trên đất, lao mạnh về phía mẹ.
Đầu đũa nhọn hoắt chĩa thẳng vào cổ họng mẹ nhưng giữa chừng lại bị bé đội mũ lưỡi trai màu đỏ chặn lại.
bé ra tay dứt khoát, cắt phăng cổ nó.
Thấy mẹ kế điên cuồng gào thét, bé nghiêng đầu, : "Lúc bà lái xe cán người tôi lần thứ , mẹ tôi cũng đã khóc lóc thảm thiết như vậy."
"Lúc bà đã nói nhỉ?"
"Bà nói đây là thiên tai, không liên quan đến bà. trách xương tôi cứng, một lần không cán chết được tôi."
bé điên dại.
Dưới ánh mắt kinh hoàng của mẹ kế, bé đâm con dao dính máu vào xương quai xanh của bà ta.
bé xoay cán dao: "Nỗi khổ mà mẹ tôi đã chịu, bà cũng phải nếm thử mới được."
Tiếng lưỡi dao khuấy động da thịt kêu xèo xèo.
Vốn là một cảnh tượng đẫm máu.
Bình luận lại vang một tràng tán thưởng.
21
【Mẹ kiếp, ra là một kẻ tái phạm, người này rốt cuộc đã gánh bao nhiêu mạng người rồi.】
【Haiz, mấy chú chó hôm nay đời chắc chưa biết đường về dương gian, không thì thật muốn xem cảnh mấy chú chó xé xác con mụ này.】
Ngày hôm sau, tòa nhà 19 khu Thiên Phủ, hộ 801, ba người rơi lầu.
Khi cảnh sát đến tìm.
Tôi vì người đầy vết thương, đã ngất đi nhà kho.
bệnh viện.
Cảnh sát nói rằng có một hot girl ở tòa nhà đối diện đang chụp ảnh sao, tình cờ quay được cảnh ba người nhà tôi rơi lầu, cũng quay được video họ đánh đập tôi trước khi nhảy lầu.
Cảnh sát nói.
Đúng mười giờ ba mươi phút đêm.
Họ như những con rối, chân tay cứng đờ đi về phía cửa sổ, rồi nhảy xuống.
quả được xác định là trầm cảm, mộng du tự sát.
Giống hệt mẹ tôi đã chết.
Điều này lập tức tôi cảm thấy da đầu tê dại.
Vội vàng tìm kiếm tấm Nhiếp Hồn Phù trên người nhưng hoàn toàn không tìm thấy.
Ngay bình luận cũng không thấy nữa.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi hỏi vị cảnh sát dẫn đầu:
"Cháu nghe người ta nói nhà cháu là nhà ma, có thật không ạ?"
cảnh sát nhìn nhau : "Nhà ma chứ, bây giờ là xã hội duy vật, cô bé sao tin vào những thứ này."
Một nữ cảnh sát khác tiếp lời: "Yên tâm, nhà cháu không không phải nhà ma mà là hộ thủ khoa rất được săn đón."
"Cháu không biết trước khi cháu dọn vào, nhà này đã có mười học sinh thi đỗ vào trường đại học 985, 211 sao?"
Cô : " nhà này vốn luôn cho học sinh phụ huynh thuê để tiện đi học, nhưng một thời gian trước chủ nhà đột nhiên muốn di dân ra nước nên mới bán cho nhà cháu."
Rồi cảm thán: "Không hổ là nhà thủ khoa, cháu vừa dọn vào đã được hưởng vận may rồi."
Thấy tôi ngẩn người.
Cô đưa điện thoại cho tôi. "Hôm nay có quả thi thử, cháu được 698 điểm."
"Đã nghĩ sau này học chuyên ngành chưa?"
"Có muốn làm cảnh sát không?"
Nhớ lại người mẹ không có khuôn mặt, tôi lắc đầu: "Cháu muốn làm chuyên viên trang điểm tử thi."
Nữ cảnh sát rất ngạc nhiên.
Tôi giải thích: "Mẹ cháu lúc sinh thời rất yêu cái đẹp nhưng lúc ra đi lại rất loa, cháu nghĩ bà nhất định không vui."
22
Sau tôi một mình sống nhà ma.
Cho đến một đêm khuya, tôi ngồi trước bàn học, bất giác lẩm bẩm một câu thần chú của Nhiếp Hồn Phù.
quả là tim đập dữ dội.
Ngay sau , đầu giường xuất một vòng xoáy đen khổng lồ.
Từng con ma một chui ra.
Họ thấy tôi trước tiên đều cúi đầu chào một cung kính rồi phàn nàn: "Sau này có thể thường xuyên cho chúng tôi ra chơi không? Trước khi cô đến, chúng tôi thường xuyên ra . Nhưng cô yên tâm, chúng tôi không tùy tiện làm hại người sống đâu."
Một con ma nhỏ khác gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, chúng tôi ra tay với những kẻ xấu thôi, trước đây chúng tôi thường xuyên hộ tống cô bé đi đường đêm nữa."
Dừng một chút, con ma nhỏ tủi thân nói: "Không biết mấy hôm nay cô bé tự về nhà, có nguy hiểm không."
Liên tiếp mấy đêm, tôi đều thả con ma ra .
Nhưng tôi mãi không đợi được mẹ.
Cho đến khi tôi nhờ một con ma trẻ con đi nói với mẹ rằng tôi bị sốt.
Mẹ cũng đến.
Bà đeo mạng che mặt, trông rất vội vã.
Cho đến khi thấy bộ dạng khỏe mạnh của tôi, bà dừng bước.
Không cho bà cơ hội hối hận, tôi lao tới ôm chầm lấy bà.
Cố nén cơn khóc nức nở, tôi nói: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ nhiều lắm, được gặp lại mẹ, con thực sự rất vui."
Tôi tháo mạng che mặt của bà ra, hôn má bà.
"Mẹ có trở thành nào cũng là người mẹ mà con yêu nhất nhất nhất nhất nhất nhất trên đời, nên mẹ đừng trốn con nữa được không?"
Tôi biết bà vẫn luôn không xuất là vì lúc nhỏ, tôi luôn khen bà là người mẹ xinh đẹp nhất giới.
Nhưng lúc bà rơi lầu là mặt tiếp đất.
Bà không muốn người mẹ hoàn hảo nhất lòng con gái lại có bộ dạng này.
Bà sợ làm tôi sợ nên vẫn luôn không dám gặp tôi.
Nghe tôi nói, mẹ cúi đầu, vai run ngày càng dữ dội, ôm chầm lấy tôi, nức nở nói: "Mẹ thực sự rất nhớ con, rất nhiều lần mẹ muốn báo mộng đến thăm con nhưng lại sợ làm con khóc nên một lần cũng không dám."
23
Đêm , tôi dùng kỹ thuật trang điểm vụng về mới học được để vẽ ngũ quan cho mẹ.
Rồi một đại mỹ nhân dáng người cực chuẩn, dung mạo xinh đẹp đứng sau lưng tôi im lặng một lúc lâu rồi nói một câu: "Tay nghề của cô kém như vậy, sao không tìm sự giúp đỡ?"
Cô vào mặt mẹ tôi.
"Cô chắc chắn cô vẽ thành này, bà vui chứ?"
Cô chộp lấy kem tẩy trang rồi bôi mặt mẹ tôi ra lệnh cho tôi.
"Tìm cho tôi ảnh lúc sinh thời của mẹ cô."
Rồi tiếng sau…
Một người mẹ giống hệt ảnh xuất trước mặt tôi.
Đối mặt với vẻ mặt kinh ngạc của mẹ, cô nhún vai: "Trước đây tôi là chuyên viên trang điểm hiệu ứng đặc biệt, mấy cái này là chuyện nhỏ."
Dừng một chút, cô ngập ngừng nói: "Cô… có thể giúp tôi đi thăm một người được không?"
24
Theo thời gian.
Tôi phát ra những con ma này vô đơn thuần.
Dường như địa phủ không có KPI .
Mọi người đều chết một nhẹ nhàng tự tại.
tháng của lớp 12.
Tối tôi về nhà, không có bữa tối mẹ nấu sẵn mà có ma học giỏi giảng bài cho tôi.
Tất con ma đều hết lòng đối xử tốt với tôi.
Thậm chí công việc sau khi tốt nghiệp cũng đã chuẩn bị trước cho tôi.
Năm 28 tuổi.
Một bà hiền chống gậy nói với mẹ tôi: "Cháu trai tôi năm nay vừa đủ tuổi hôn rồi, có thể làm quen với con gái nhà mình được không?"
Bà này lúc tôi dọn vào nhà này đã ngày đi nói với con ma khác: "Đây là cháu dâu tôi nhé. Đợi cháu trai tôi đủ tuổi là chúng nó hôn."
Mẹ tôi tủm tỉm nhìn tôi: "Tùy con bé thôi, nó có hôn hay không tôi không can thiệp."
Nghe vậy, bà lập tức đưa ảnh cháu trai bà cho tôi.
Tôi ngây người.
Đây không phải là sếp lớn mới được bổ nhiệm ở công ty chúng tôi sao…
Bà tự hào nói: "Cháu trai ta đẹp trai không! Cao ráo lắm đấy, 1m86.7 lận. Hình như nó làm công ty với con, đứa chắc chắn có nhiều chủ đề chung."
Dừng một chút, bà lại lấy ra một tấm ảnh khoe cơ bụng bán nude.
"Thân hình này, con không muốn sờ thử sao? Đặt tay chắc chắn rất vui ."
Thấy tôi hóa đá tại chỗ, bà kéo tôi lại gần, nhỏ giọng nói: "Thực ra lợi cạnh tranh lớn nhất của nhà chúng ta là có tiền. đời mẹ của bà đã có tiền rồi. Đến đời cháu trai bà là hệ thứ tư, con gả không phải lo lắng về tiền bạc nữa! Con xem xét cháu trai bà đi, bà xin con đấy."
Nhớ lại tên Diêm Vương mặt lạnh như tiền ở công ty, tôi ôm trán khổ.
"Con không dám trèo cao đâu ạ."
Mắt bà sáng : "Cái mà không dám trèo cao chứ? Mười năm trước sau khi gặp con lần đầu, bà đã báo mộng cho nó, nói con là vợ tương lai của nó. Con đoán xem tại sao nó đột nhiên nước về? Chính là về để theo đuổi con !"
lúc , điện thoại reo.
Một giọng nói trầm ấm, tính vang : "Là Ngô Du phải không? Tôi là cháu trai của bà Triệu, Triệu Tân ."
Tôi tròn mắt: "Chào Tổng giám đốc Triệu."
Dưới ánh mắt mong chờ của bà Triệu, Triệu Tân nói: "Bà tôi nói cô thầm mến tôi, nhưng thời gian tôi thấy cô đi ngang văn phòng tôi, ngay một cái liếc mắt cũng không có, cô thầm mến kiểu à?"
Bà Triệu nổi giận: "Thằng ranh con, mày dám nói bậy thêm một câu nữa xem!"
25
Trước khi chuẩn bị mang thai, tôi hỏi mẹ bà Triệu có muốn làm con của tôi không.
Bà Triệu sợ hãi: "Bà không muốn đâu, làm ma tự tại hơn làm người nhiều."
Mẹ cũng lắc đầu.
Tôi đang thất vọng, mẹ nói: "Mẹ muốn làm một con mèo."
là một buổi tối ráng chiều rực rỡ.
Tôi Triệu Tân trên đường về nhà, một chú mèo cam nhỏ nhắn, đáng yêu kêu "meo~" với tôi.
【Con gái ~ Mẹ đến rồi đây.】
(Hết)