Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4foAuX92ez

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5.

Đúng lúc , cửa sổ trong phòng bỗng vang lên một “cộc” khẽ.

Đó là bí mật nhỏ chỉ riêng tôi và Cố Vân Gia .

Những đêm trước đây, anh thường lén trèo tường sang, đứng cửa sổ gọi nhỏ bảo tôi ngủ sớm.

Ngày ngọt bao nhiêu… thì giờ đây càng đau bấy nhiêu.

Tôi phớt lờ, nhưng cứ cách một lúc, bên lại vang thêm một “cộc” nữa.

Nhẫn nhịn hết nổi, tôi bật dậy kéo mạnh cửa sổ ra.

Bên không một bóng người.

Chỉ có một hộp cơm đặt trên bậu cửa.

Dù chưa mở nắp, tôi đã ngửi được mùi gừng thoang thoảng.

Là nước gừng.

Hơn nữa còn nóng.

Tôi siết chặt nắm tay, tức đến phát run.

Cố Vân Gia quá đáng!

Tôi đã quyết định dứt khoát, đã chuẩn bị buông tay, mà anh lởn vởn trước mặt tôi, như thể chưa hề nói ra những lời tuyệt tình ban chiều.

Anh nghĩ rằng… sau tất cả những gì đã nói, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra sao?

Máu nóng xộc lên tận đầu, tôi xoay người lao ra sân.

Chộp lấy cái rìu bổ củi, tôi quay lại cửa sổ, giơ lên rồi bổ xuống hộp cơm một nhát mạnh.

kim loại bị móp vang rợn người.

Nước gừng nóng bắn tung tóe.

Tôi thả rìu xuống đất.

quay lại, đã thấy mẹ và ba anh trai đứng ở cửa phòng, ánh mắt đầy lo lắng.

Nước mắt tôi tuôn xuống ngay lập tức.

Tôi bật khóc, giọng nghẹn như bị xé nát:

… mẹ… con hận lắm…”

“Sao anh ta có thể đối xử với con như …”

“Những gì con đã trao đi… anh ta có thể trả lại hết cho con không?”

“Con không muốn… không muốn nhìn thấy người đó nữa…”

Mẹ ôm chặt lấy tôi, khóc còn thảm hơn tôi.

tôi – vốn là một người lính giải ngũ cứng rắn, gan lì – mà hai hốc mắt cũng đỏ lên.

Cả đau vì tôi.

Còn tôi… đau đến mức không còn trái tim đặt ở đâu nữa.

6.

Tối hôm đó, mẹ lại ôm tôi ngủ như hồi tôi còn bé.

Bà dịu dàng nói:

“Con gái ngoan của mẹ, con còn trẻ… cuộc đời phía trước còn dài lắm.”

“Con không thể một mối tình đánh gục như .”

“Hồi mẹ còn trẻ, ngày nào cũng khổ đến tận xương tủy, nên mẹ đã cố gắng hết sức tụi con – cả con và các anh – có thể sống nhẹ nhõm hơn một .”

“Mẹ không có học thức, cả đời chỉ quanh quẩn với mảnh đất , nhưng mẹ luôn mong con… có thể bước ra thế giới kia.”

“Đi đến nơi xa hơn, nhìn thấy bầu trời rộng hơn, gặp được nhiều người tốt hơn.”

“Dù là con giống ba – vào quân đội cống hiến cho đất nước,

hay một công việc nhàn hạ, như mấy đứa trí thức kia suốt ngày diện quần áo đẹp…”

“Thì mẹ và các anh chỉ mong con được bình an, vui vẻ, sống một đời hạnh phúc.”

7.

Nửa đêm sáng, trong sân có động , nhưng tôi và mẹ ngủ say nên không hay .

Sáng hôm sau thức dậy, tôi thấy anh cả bị bầm một bên khóe miệng, còn anh hai thì đi cà nhắc, chân hơi khập khiễng.

Rốt cuộc… họ đi úp bao tải .

Trên đường anh cả đánh xe trâu chở tôi sang cậu, tôi không kìm được mà dựa đầu lên lưng anh như hồi còn bé.

“Anh… cảm ơn anh.”

Anh cả làm bộ thờ ơ, đáp lại bằng giọng nửa đùa nửa :

“Ái chà, cuối cùng cũng bị phát hiện rồi.”

à, đừng lo. Anh bị xây xát nhẹ thôi, còn thằng họ Cố kia mới là thảm.”

“Anh nhắm vào mặt nó mà đấm, giờ mặt sưng như cái bánh bao rồi.”

“Xem thử cái loại ăn trong bát, nhìn trong nồi còn dám bảnh chọe nữa không!”

Tôi bật cười, cũng hùa theo khen mấy câu cho anh vui.

Nhưng trong lòng lại thấy hơi… .

Cố Vân Gia từ nhỏ đã được ông nội – vốn là cận vệ trưởng quân đội – dạy võ.

Một người như anh, chắc hẳn một đấm có thể đánh ngã tám anh nông dân bặm trợn.

Thế mà lần , lại bị mấy ông anh tôi tẩn cho thảm bại?

Bị đánh mặt sưng phù, còn không đánh trả?

Tôi khẽ cụp mắt.

Trong lòng, dường như có một tia cảm xúc lùng thoáng lướt qua – không rõ là gì…

8.

Nhưng rất nhanh sau đó, tôi chẳng còn thời gian nghĩ đến yêu hay hận nữa.

Sợ tôi ở lại trong làng sẽ bị ảnh hưởng bởi lời ra vào Cố Vân Gia đến chính thức hủy hôn, mẹ quyết định cho tôi lên ở tạm cậu trên huyện, chờ ngày nhập học ở Kinh Đô.

Cậu tôi là công nhân bậc 8 của xưởng cơ khí lớn nhất huyện – làm thợ tiện, lương mỗi tháng hơn trăm đồng, thuộc hàng có trong vùng.

Ở xưởng có hơn ba nghìn chi tiết máy, cậu có thể tiện, gia công, lắp ráp một .

Người ta hay đùa một câu cậu:

“Có kìm là có quyền – có kìm là muốn sao cũng được.”

Ngay hôm đầu tiên tôi lên huyện, cậu đã vặn tai tôi một cái rõ đau rồi mắng cho một trận nên thân:

“Cái thằng nhóc trí thức đó, từ sớm tao đã thấy nó chẳng ra gì!

Cắt đứt được thì tốt, mày còn khóc lóc làm cái gì!”

“Con gái của Mã Bát Cấp mà lại đi ủ rũ vì cái loại hàng dỏm đó à?!”

“Cháu cậu có thể thua, nhưng tuyệt đối không được thua trong tư thế nhếch nhác!”

Thế rồi cậu tống tôi sang đội vận chuyển, giao cho anh họ làm tài xế dạy tôi lái xe tải.

Lúc rảnh, cậu còn dắt tôi vô xưởng học cách vận hành máy tiện.

Tất nhiên, cậu dẫn tôi vào phòng chính – không cần xin phép .

dám nói gì? Cả huyện chỉ có một người thợ bậc tám như cậu thôi mà!

Mỗi ngày trôi qua bận tối mắt, hết học lái xe lại đến học kỹ thuật, đầu óc quay như chong chóng.

Tối đến nằm xuống giường là ngủ ngay, chẳng còn thời gian nào buồn nhớ, càng không có thì giờ mà day dứt chuyện cũ.

Tôi đã bắt đầu sống lại là chính , một.

Cho đến nửa tháng sau, tôi cùng chị họ đi ăn ở hàng quốc doanh trong huyện – và gặp lại Cố Vân Gia.

Bên cạnh anh, là Chu tiểu thư.

9.

Thời gian qua, tôi lo học, lo làm, chẳng mảy may quan tâm đến chuyện bên .

Tôi cứ nghĩ, chắc Cố Vân Gia và cô Chu đã sớm quay thành phố rồi.

Không ngờ lại bất ngờ gặp lại họ ở đây.

Chỉ là… tôi chỉ nhìn lướt một cái, rồi dửng dưng quay mặt đi.

Chị họ tôi lúc đó còn hí hửng vì hôm nay hàng có món thịt kho tàu — món cô thích nhất.

định ngồi xuống thì ngoảnh đầu thấy đôi kia ngồi sát cửa sổ, liền chép miệng:

“Xui xẻo quá đi! Đúng là phá bữa ăn!”

bực định kéo tôi ra , nhưng tôi cười giữ lại:

“Thịt kho tàu là chuyện lớn. Những chuyện khác, không quan trọng bằng bữa ăn .”

Lúc nói câu , tôi mới nhận ra — lòng bình thản đến .

Tôi nhớ cậu nói:

“Con gái mà cứ suốt ngày khóc lóc, phần lớn là vì việc ít, rảnh quá nên đầu óc lộn xộn.”

tôi còn nghĩ cậu chẳng hiểu gì tụi trẻ bọn tôi.

Bây giờ lại thấy… có lý .

cơ thể đã quá mệt mỏi, người ta chẳng còn dư hơi nhớ thương .

Tôi và chị họ một góc khuất, ăn trò chuyện rôm rả, vui vẻ kết thúc bữa cơm “thịnh soạn” đúng nghĩa.

Sau đó chị vào hiệu sách mua sách, còn tôi tạt ngang qua trạm thu mua phế liệu.

Mấy quyển tài liệu ôn thi đại học trước kia mẹ đã đem trả lại cho Cố Vân Gia rồi.

Tôi muốn tìm ít sách cũ cho trai ôn thi đại học năm 1978.

Tôi lúi húi bới cuốn sách, thì đột nhiên bị đó kéo mạnh vào căn phòng phía sau.

Cố Vân Gia.

Anh bịt miệng tôi, giọng thì thào khàn đặc:

, đừng hét… anh sẽ buông tay, được không?”

Mắt anh đầy tơ máu, sắc mặt mệt mỏi, cả người toát lên vẻ hốc hác thường.

Không giống nào với hình ảnh anh trong trí tưởng tượng của tôi — cái dáng vẻ kiêu ngạo, sung sướng bên cạnh người con gái mà anh .

Tôi khẽ gật đầu.

Anh từ từ buông tay.

Chúng tôi nhìn nhau — không nói gì.

Một lúc sau, anh lấy trong túi ra một mẩu giấy nhỏ, đặt vào tay tôi:

“Anh có một căn nhỏ gần trường đại học của ở Kinh Đô. Đây là địa chỉ.”

“Hàng xóm xung quanh là giáo viên, cách đồn công an và ủy ban phường không xa — rất an toàn.”

ra nhập học, có thể đến đó ở tạm.”

“Coi như… anh bù đắp cho một .”

Rồi anh lại móc ra một chiếc chìa khóa, nhét cả giấy và chìa vào túi áo khoác của tôi.

“Ngày kia anh sẽ rời đi.”

“Sau … nếu gặp khó khăn ở Kinh Đô, cứ đến tìm chủ nhiệm Lý ở Ủy ban phường.”

Nói xong, anh khẽ mím môi, như còn điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng im lặng.

Tôi gật đầu, giọng :

rồi.”

… giờ anh có thể buông tôi ra được chưa, đồng chí Cố?”

Cố Vân Gia cụp mắt, che giấu cảm xúc ẩn sâu.

Một lúc lâu sau, anh mới lặng lẽ nghiêng người nhường đường.

Tôi chỉnh lại quần áo, bước ra .

ra khỏi cửa, tôi tiện tay móc trong túi ra mẩu giấy và chìa khóa anh nhét nãy — không thèm nhìn, ném luôn sang bên.

Chìa khóa đập vào cạnh lu nước sát tường, vang lên một “cộc” nặng nề.

Tôi theo phản xạ quay đầu lại — ánh mắt lại chạm ngay với Cố Vân Gia đứng ở bậc thềm.

Mặt anh không biểu cảm gì, nhưng đôi mắt đỏ hoe.

Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi bỗng hiện lên một ký ức cũ…

Lần đó tôi vào rừng hái nấm.

Có người trong đội bảo thấy heo rừng xuất hiện.

Cố Vân Gia làm ruộng, nghe tin thì mặt tái mét, không nói không rằng lao lên núi.

Lúc tìm thấy tôi, áo anh dính đầy máu — không rõ là máu của anh, hay của con vật kia.

Tôi hoảng hốt kéo anh trạm xá, anh thì mặc kệ vết thương, chỉ ôm chặt lấy tôi, giọng run run:

… sau đừng làm anh sợ như nữa.

Anh không chịu nổi đâu…”

Anh không sợ dã thú.

Anh chỉ sợ tôi có chuyện.

Thì ra, anh cũng yêu tôi đến thế.

Chỉ là… tình yêu của đàn ông như nắm cát trong gió — không giữ được, cũng chẳng níu được.

Tôi thu lại ánh nhìn, khẽ gật đầu coi như chào, rồi quay đi tìm chú quản lý của trạm thu mua.

Đêm hôm đó, tôi đã khóc đến kiệt sức trong vòng tay mẹ — coi như là cách cuối cùng tiễn biệt mối tình đầu.

Còn sau

Nếu tôi vì Cố Vân Gia mà mềm lòng thêm một lần nữa,

thì chẳng phép tắc là gì.

Tùy chỉnh
Danh sách chương