Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/70C5h2LAV5

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

“Đúng . Tìm được dòng tiền — đó là mấu chốt.”

Rời văn phòng luật, tôi cảm thấy mình như một con robot vừa được kích hoạt lại chương trình — từng bước đều rõ ràng, mạch lạc.

Bảo toàn chứng cứ, truy dòng tiền chuyển nhượng, cuối cùng giáng cho anh ta một đòn chí mạng.

Tối đó, gọi video kết nối trở lại.

Khác với những ngày im lặng thăm dò, lần này tôi xuất với nụ cười rạng rỡ như nắng mùa xuân.

“Chồng ơi! Có tin vui nè!” Tôi hào hứng nói, “ ty bên anh gửi mail cho em rồi, nói là vé máy bay về đặt xong, ba giờ chiều ngày kia sẽ hạ cánh đó!”

Cao Minh rõ ràng không ngờ tới thái độ này của tôi, khựng lại một chút rồi bật cười: “Thật sao, vợ ơi, cuối cùng cũng được về nhà rồi! Nhớ em chết mất!”

“Em với Lạc Lạc cũng nhớ anh điên luôn! Bọn em bàn rồi, khi anh về, bữa đầu tiên định phải ăn lẩu hải sản yêu thích của anh!”

Tôi vui vẻ cùng anh ta lên kế hoạch cho những ngày sau khi “trở về”, chẳng khác gì một người vợ ngây thơ, hạnh phúc, hoàn toàn không hay gì.

khi kết thúc gọi, tôi “vô tình” nhắc:

“À chồng ơi, lần này anh về, có thể mang cho em vài món đồ điêu khắc gỗ đen châu Phi được không? em xem chương trình du lịch thấy thích quá, nhờ em anh.”

Anh ta không chút do dự: “Quá đơn giản! Bao nhiêu cái?”

2-3 cái thôi, loại thủ , có nét riêng chút nha.”

Lạc Lạc ngồi bên cạnh cũng nhào tới: “Bố ơi, bố ơi, con cái trống châu Phi nữa! Lớp nhạc cô giáo giới thiệu rồi, ngầu lắm luôn!”

“Mua! Tất cả đều mua! Bố sẽ chọn loại xịn cho hai mẹ con!” Cao Minh cười âu yếm qua màn hình.

Tôi bức tường trắng đằng sau anh ta, ánh mắt dừng lại góc tường — nơi đặt chiếc điều khiển điều hòa.

Trên đó là logo của một hãng đồ điện tử nội địa, loại chỉ xuất tại các thành phố hạng hai, hạng ba Trung Quốc mà tôi chưa từng nghe đến.

Dự án viện trợ của Tập đoàn Kiến thiết Trung Quốc tại châu Phi, sẽ dùng loại điều hòa không rõ nguồn gốc, không đạt chuẩn an toàn này sao?

Không thể nào.

Tôi cúp máy, lập tức mở Taobao, chuyển địa chỉ nhận hàng về Trường Sa.

Tìm kiếm: điêu khắc gỗ đen, trống châu Phi.

Quả nhiên, một khu chợ bán buôn hàng thủ mỹ nghệ ngoại ô Trường Sa lên với đủ loại sản phẩm, trưng bày như siêu thị.

Anh ta đang cố gắng chuẩn từng “đạo cụ” một, hoàn thiện vở kịch dối trá này.

Thật nực cười.

Tôi đăng nhập vào ngân hàng trực tuyến của anh ta.

khẩu… vẫn là ngày kỷ niệm cưới của chúng tôi.

Cái dãy số từng khiến tôi cảm thấy ngọt ngào khôn xiết, giờ chỉ lại một từ: mỉa mai.

Tôi mở mục giao dịch của tài khoản nhận lương.

Mỗi tháng, ngay sau khi tiền lương được chuyển vào, đều có một khoản từ 50.000 đến 80.000 tệ được chuyển .

Kéo dài suốt nửa năm.

Tổng số tiền vượt quá 400.000 tệ.

Tên người nhận được anh ta ẩn .

Nhưng tôi bấm vào chi tiết giao dịch, mục số tài khoản người nhận, xuất dòng chữ viết tắt tên chủ tài khoản: LY.

Lý Nhạc.

Anh ta dùng tiền mồ hôi mắt hai vợ chồng tích góp, mua xe, mua túi xách, xây tổ ấm với tình cũ.

của luật sư lại vang lên bên tai tôi.

Tôi cẩn thận chụp ảnh từng bản giao dịch, mã hóa, tải lên đám mây.

Tốt lắm, Cao Minh.

Không chỉ là phản bội, mà là ăn cắp.

Tôi cầm điện thoại, mở danh bạ, tìm đến tên “Mẹ chồng”, nhấn gọi.

Cơn bão… sẽ bắt đầu từ hậu phương mà anh ta yêu quý .

05

gọi được kết nối, tôi không nói ngay, mà cố tình hít mũi một cái, giọng nói mang theo vẻ nghèn nghẹn lo lắng nặng nề.

“Alo… mẹ…”

“Tịnh Tịnh, sao con? Giọng sao thế?” Mẹ chồng đầy quan tâm.

“Mẹ ơi, mấy hôm nay con không ngủ được, cứ thấy lòng bất an.”

Tôi bắt đầu màn diễn mà mình tính toán kỹ lưỡng từ .

“Cao Minh… con cảm thấy anh ấy có gì đó lạ lắm. Gọi video thì cứ nói mạng kém, phông nền thì thay đổi liên tục, anh ấy cũng tiều tụy. Con có chuyện gì không, anh ấy toàn nói không có.”

“Con sợ lắm mẹ ơi… sợ anh ấy bên châu Phi bệnh hay gặp chuyện gì nguy hiểm mà giấu chúng ta không nói…”

Giọng tôi chất đầy nỗi lo bất lực vừa đủ, hoàn hảo vẽ nên hình ảnh một người vợ ngày đêm mất ăn mất ngủ vì chồng xa nhà.

Mẹ chồng lập tức cuốn vào cảm xúc của tôi, bắt đầu an ủi:

“Trời đất, con bé này cứ hay nghĩ linh tinh. Cao Minh lớn rồi, chăm sóc bản thân. Với lại đó là dự án quốc gia, an ninh nghiêm ngặt, làm sao xảy chuyện được?”

“Nhưng mà mẹ à,” tôi khẽ chuyển chủ đề, tung “quả bom” của mình, “hôm qua lúc con gọi video, con vô tình lướt qua, nói cảnh phía sau ảnh… chẳng giống châu Phi gì cả, mà giống…”

“Giống mấy chỗ miền Nam Trung Quốc mình…”

Tôi cố tình nói lửng, mập mờ, như mà không dám nói hết.

Đầu dây bên kia, mẹ chồng rõ ràng sững lại, hơi thở khựng lại một nhịp.

“Cái gì? Giống á? Không thể nào! ty nó cử châu Phi mà!”

“Con cũng không nữa, con nhầm thôi. Mẹ đừng lo, chỉ là con lo lắng quá nên nghĩ lung tung…”

“Sao mà không lo được chứ!” Giọng mẹ chồng đột nhiên cao vút, “Cái thằng này, rốt đang giở trò gì !”

Bà vội cúp máy, nói sẽ ba của Cao Minh.

Tôi rõ, họ định sẽ gọi cho Cao Minh ngay lập tức.

Quả nhiên, nửa tiếng sau, mẹ chồng gọi lại.

Lần này, giọng bà có chút lúng túng ngập ngừng.

“Tịnh Tịnh, con đừng lo nữa, mẹ với ba con rõ rồi.”

“Cao Minh… đúng là về rồi. Là ty đột xuất giao nhiệm vụ , điều nó về một dự án . Tại có ký thỏa thuận bảo nên nó không dám nói với con.”

Nhiệm vụ ? Thỏa thuận bảo ?

Thật là một cái cớ tuyệt vời.

Cao Minh, anh đúng là tận dụng thân phận kỹ sư quốc doanh dệt nên những nói dối đầy logic.

Tôi giả vờ như chợt hiểu , thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu nghẹn ngào, tiếng khóc tủi thân nghẹn lại cổ họng.

“Mẹ ơi… sao anh ấy lại lừa con như chứ! Con ngày nào cũng thấp thỏm lo âu, ăn không ngon ngủ không yên, con cứ tưởng anh ấy gặp chuyện gì rồi…”

Tôi khóc đến không nói thành , lột tả một người vợ lừa dối mà vẫn luôn lo lắng cho chồng một cách chân thật đến từng hơi thở.

Mẹ chồng vừa thương vừa áy náy, liên tục xin lỗi qua điện thoại.

“Phải rồi phải rồi, chuyện này là lỗi của Cao Minh, chờ nó về mẹ với ba định sẽ mắng cho một trận! Con ơi, con chịu ấm ức rồi, là ba mẹ không dạy con tốt…”

“Mẹ à, con không trách anh ấy đâu… con chỉ lo lắng cho anh ấy thôi.” Tôi vừa khóc vừa khéo léo dẫn dắt câu chuyện đến mục tiêu thật sự, “anh ấy làm ‘nhiệm vụ ’ một mình bên ngoài như … tiền có đủ xài không? Con cứ thấy dạo này anh ấy có vẻ eo hẹp, cũng chẳng thấy xin tiền nhà…”

“Sao mà thiếu được!” Mẹ chồng lập tức đỡ , là vì áy náy thể rằng họ vẫn đang ủng hộ con trai, “Tháng vợ chồng mẹ vừa cho nó hai trăm ngàn, nói là đầu tư cái gì đó của bè nó, dự án năng lượng gì đấy, nghe nói nhiều lắm!”

Năng lượng ?

Tôi cười lạnh lòng.

Phải rồi, trả tiền đặt cọc mua nhà cho Lý Nhạc, đúng là “tỷ suất sinh ” cao thật.

“Hai trăm ngàn? Nhiều thế á?” Tôi giả vờ ngạc nhiên, “ thì tốt rồi, con cứ lo anh ấy thiếu tiền…”

“Không chỉ có thế đâu nha!” Mẹ chồng đang khoe thêm, nói tiếp, “Năm kia nó bảo mở xưởng thiết kế chung với , vợ chồng mẹ cũng đưa thêm ba trăm ngàn. Con trai mẹ có bản lĩnh mà, đầu tư!”

Tôi vừa “ừ hử” tỏ vẻ tán đồng, vừa cầm bút ghi lại từng mốc thời gian, số tiền, lý do chuyển khoản.

Một chuỗi dòng tiền hoàn chỉnh — từ cha mẹ chuyển cho anh ta, rồi từ anh ta chuyển đến Lý Nhạc — đang dần mắt.

Tôi lấy được ảnh chụp sao kê chuyển tiền từ tài khoản bố mẹ chồng, khéo léo dẫn dắt họ nhớ lại tất cả các khoản “vay mượn”, “đầu tư” những năm gần đây.

Từng đồng, từng xu, đều chỉ về một sự thật: anh ta sớm chuẩn cho “ sống ” của mình.

Tôi tắt máy, xuống trang giấy đầy những ghi chép chằng chịt.

Thì , màn lừa dối này không bắt đầu từ ngày anh ta ngoài.

bắt đầu… từ lâu, rất lâu đó.

Tôi, con trai tôi, cha mẹ già của anh ta — tất cả chúng tôi, đều là quân cờ anh ta sẵn sàng lợi dụng hy sinh chỉ thỏa mãn lòng tham ích kỷ của mình.

Trái tim tôi, hoàn toàn lạnh giá.

Tùy chỉnh
Danh sách chương