Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nó cúi chào cô rồi một mạch xuống căn tin trường. Nó thở dài “đúng là mà”.
– Tử Duệ! Sao lâu quá vậy, gần vào lớp rồi nà. – Nhi thắc mắc hỏi.
– Tại cô có việc muốn riêng với tớ giữ tớ thôi! – Nó trả lời trong sự bất mãn pha một chút hãi.
………
!
– Uầy! Vào lớp rồi, tớ còn chưa kịp uống… – Nó mới vừa đặt mông xuống thì đã vào lớp rồi. Nó còn chưa kịp uống nước.
– Thôi! Vào lớp đi – Vừa Nhi vừa dậy cất bước.
Nó lủi thủi đi theo sau mày u sầu. “Trời ơi, mới vừa thoát khỏi cái nơi lạnh như băng, u ám đó chưa kịp mừng nữa là đã phải trở căn phòng với cái con người lạnh tanh vô đến aaaaa” nó gào thét trong lòng, vì này là Vật Lý cô mà.
Nó bước vào lớp, đi xuống bàn nó rồi ngồi xuống, trong lòng khá căng thẳng.
Cô bước vào lớp. Cả lớp dậy chào cô, cô cả lớp ngồi xuống rồi bắt bài học.
Cô giảng một cách hăng say, giọng thật ngọt ngào. Cách cô giảng cũng rất đặc biệt, bài giảng rất gần gũi với đời sống thường ngày, có ý gợi hình để dễ hình dung tiếc là nó chả hiểu gì hết chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
– Lớp trưởng dậy trả lời cô câu hỏi trên bảng. – Cô thấy nó nhìn cô chằm chằm, nhìn mà không chớp mắt tâm trí vứt xó nào rồi gọi nó.
Cô gọi nó không hề cử động, cũng không chớp mắt. Nó cứ chống cằm nhìn cô với ánh mắt vô biểu .
– LỤC TỬ DUỆ!!! – Cô lớn giọng.
Nó giật mình, ngơ ngác nhìn trước ngó sau lộ rõ vẻ sệt. Trông nó này dễ thương cực kỳ.
– Dạ…dạ…câu… câu đó là…là… – Nó ấp úng. Bình thường nó không giỏi lý mà hôm nó còn không tập trung nữa thì sao mà biết trả lời chứ! đời!!
– Được rồi! Em ngồi xuống đi, nhớ tập trung vào bài học – Cô hiệu nó ngồi xuống.
Nó ngồi xuống chết điếng trong lòng. Gương cô nãy không phải sự lãnh đạm bình thường mà sự lạnh lùng, lạnh lùng đến .
– Nhìn cô quá, cậu ổn không? – Nhi thầm thì đủ nó nghe.
– Tớ không sao! – Nó cũng thì thầm, giọng nó run run.
~~~
– học đến đây là kết thúc. – Cô
“Yeahh! Cuối cùng cũng hết rồi” cả lớp có cùng một suy nghĩ. Cái này có gọi là thần giao cách không nhỉ?
Mấy tiếp theo cũng mau chóng trôi qua cũng đã đến trở ngôi thân yêu nó rồi.
12h trưa
– Mệt quá… – Vừa đến là nó thẳng lên phòng riêng, vứt balo sang một bên ‘ịch’ xuống . Chị nó đi làm rồi, chiều mới . Còn người làm trong thì đã hết giờ làm việc rồi cũng luôn. Trong bây giờ chỉ còn một mình nó.
Nó đi vào tắm, tắm rửa sạch rồi nằm xuống lấy điện thoại lướt facebook, tik tok các kiểu rồi ‘khò khò’ nào không hay.
18h chiều
Chị nó đi làm . Vào phòng nó, chị thấy nguyên một con heo nằm chình ình trên ngáy đều đều. Nó ngủ rất say.
“Con nhỏ này ngủ từ nào vậy nhỉ, cơm nước chưa?” Chị nó hỏi thầm trong bụng.
– Ê, dậy dậy – Chị lay lay cái con heo trên .
– em ngủ tí đi
– DẬY! NHANH – Chị đột nhiên quát lớn.
– Dạ..dạ..dạ – Thấy chị bắt cáu lên, nó cuốn cuồng lên, ngồi bật dậy, nằm nữa là có nước… chết với chị.
– Bộ chiều không đến câu lạc bộ à? – Chị vừa vừa dọn dẹp cái phòng nó.
Nó ngồi đơ trên , mất 5 giây suy nghĩ .
– Í chết, hôm là thứ hai phải đến câu lạc bộ – Nó tức tốc vào tắm, rào rào vài cái rồi với một bộ phục màu trắng, hông thắt đai màu đen với vài chữ được thêu bằng chỉ màu vàng. Nhìn nó oách thật sự.
Nó xuống lầu ăn cơm rồi chị đưa nó đến câu lạc bộ.
CÂU LẠC BỘ THUẬT
– Hôm , lớp chúng ta có một học viên mới – Một cô giáo độ khoảng 28-29 tuổi giới thiệu.
– Chào các bạn học viên đây! Tôi tên là Châu Tuệ Minh, mong các bạn giúp đỡ tôi ạ! – Cô cúi 90° chào mọi người, giọng vẫn lạnh như băng.
“Là…cô ấy!! Cô chủ nhiệm…cô… cũng đi học ?” Nó kinh ngạc .
– Từ hôm chúng ta học luyện tập theo cặp đôi, người giỏi kèm người mới vào. Vậy… Tử Duệ em kèm Tuệ Minh nhé! – Cô nhìn nó.
Nó đã học đến đai đen rồi (nó học taekwondo nha, mà đai đen là đai cao nhất rồi) ứng cử viên sáng giá để kèm người mới vào thì cũng chính là nó.
– Dạ… – Nhìn nó chẳng có chút gì gọi là hào hứng nó vẫn cố gượng cười.
– Được rồi, chúng ta cùng vào học thôi!
Cô đi xuống cạnh nó…
Cả lớp bắt khởi động bằng những động tác xoay khớp tay khớp chân ép dẻo. Đối với những người mới học thì ép dẻo là một cực hình, cô cũng vậy mà người kèm cô là nó cô với nó được sắp xếp một góc riêng. Giờ chỉ còn cô với nó, nó bắt thấy lành lạnh run run. Muốn giúp một người ép dẻo thì phải đụng chạm cơ thể rất nhiều, mà nó thì đến nhìn thôi cũng không dám…huống hồ là…chạm vào cô.
” Trời ơi, gặp trường rồi còn gặp đây nữa chắc ngày nào mình cũng lạnh mất” nó nhìn cô với ánh mắt đầy hoang mang.
– Bạn học, giúp tôi nhé! – Cô nhìn nó mỉm cười.
___________________________