Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi thản nhiên kéo từ dưới giường ra một chiếc hộp gỗ, lấy miếng ngọc hình trăng non đeo vào cổ.
“Thường Vĩ, anh em không?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Thường Vĩ sững người:
“Anh… sao em lại hỏi vậy?”
“Không có gì, chỉ muốn hỏi thôi. Vậy… anh em không?”
“Dĩ nhiên là !”
Lời vừa dứt, miếng ngọc rung lên!
tôi – là giới hạn cuối cùng mà tôi dành cho sự dung túng.
Một kẻ không tôi, thì cớ sao lại được hưởng tất cả những gì tôi mang lại?
khi kết hôn, không hề bàn bạc tôi, anh ta đón bố mẹ chồng về ở căn biệt thự mà bố tôi tặng, gọi là “hiếu thuận cha mẹ”. Thực tế thì sao? Anh ta trốn biệt, để tôi làm bảo mẫu miễn phí cho cả nhà.
Mỗi lần tôi định thuê người giúp việc, cả cái gia đình đông đúc ấy nhảy dựng lên phản đối:
“Thuê giúp việc tốn tiền lắm! Mấy người nhà mình có mấy đâu, không đáng!”
“ rồi, lại người ngoài, lai lịch không rõ ràng, lỡ gặp người xấu thì sao?”
Tôi đành cắn răng chịu đựng.
Mẹ chồng thì trước vẫn tỏ ý chê bai tôi hơn chồng một tuổi, bảo “không hợp tuổi”, “xui xẻo”. Bà ta luôn khinh thường tôi, cho rằng tôi chẳng có gì xứng đáng thằng con trai “dòng giống cao quý, gen ưu tú” của bà.
Tôi than phiền Thường Vĩ, anh ta lập rót mật vào tai:
“Em là nàng hiểu chuyện nhất gian, anh cưới được em là phúc ba đời nhà anh!”
Tôi biết anh ta nói quá, chỉ vì hồi cưới anh ta từng thề thốt “sẽ bảo vệ em suốt đời suốt kiếp”. Miếng ngọc kiểm tra không phát hiện nói dối, nên tôi nhẫn nhịn mọi thứ.
Chẳng được bao lâu, em chồng vừa ly hôn dắt theo đứa con “không thèm nhận” dọn vào ở ngang nhiên như chốn không người.
Tôi phàn nàn chuyện mẹ chồng và em chồng nói xấu lưng, Thường Vĩ chỉ đáp:
“Em gái anh đã khổ vậy rồi, em không có tí lòng thương sao?”
Con “gấu con” ấy tưới nước sôi vào hết mấy chậu tôi chăm, lý do là… mẹ bị dị ứng phấn .
Ủa? ép các người đến nhà tôi để dị ứng phấn vậy?
Tôi đến muốn bắt lôi ra đánh một trận thì bố mẹ chồng lại “xuất hiện lúc” ngăn cản.
Lúc đổ nước sôi vào thì chẳng thấy , nhưng tôi vừa định dạy dỗ thì hai người già đã nhảy ra như từ dưới đất mọc lên:
“ vậy rồi mà chấp nhặt trẻ con ? Có mấy chậu thôi mà! Tôi đền cho !”
“Được thôi, mẹ. Chậu lan tím này giá ít nhất năm vạn, cây la hán này tôi mua mười tám vạn, mấy chậu khác không đắt lắm, tổng cộng tôi lấy tám phần giá – hai mươi vạn. Mẹ trả tiền mặt hay chuyển khoản?”
“Ối trời ơi… đời tôi sao mà khổ này… sống sao nổi nữa đây…”
Bà ta hùng hổ, xong ngồi phệt xuống đất lăn lộn ăn vạ. Cảnh này khiến tôi nhớ lại không ít ký ức… chẳng lấy gì làm tốt đẹp.
Cái gia đình này là “đồng lòng hiệp sức” – Thường Vĩ cũng góp lời:
“Hồi nhỏ càng nghịch ngợm, lên càng bản lĩnh!”
Hừ, tôi thấy cái tài gây họa này, chưa kịp thì cái thằng ‘gấu con’ nhà anh cũng sớm gặp ông bà tổ tiên thôi!
Những ngày qua cơn giận tích tụ lòng tôi đã gần đến giới hạn bùng nổ. Tôi muốn xác nhận lần cuối: liệu có lý do gì để tôi phải tiếp tục nhẫn nhịn?
Tôi véo mạnh vào cánh tay để kéo lại chút lý trí, gằn từng chữ:
“Anh ở ngoài có tiểu tam rồi không? muốn giữ mình vì ta ?”
“Tô Thanh, sao em nói chuyện khó vậy? Anh sao có …”
“Trả lời tôi, anh có nuôi tiểu tam không?” – Tôi thẳng thừng cắt lời.
Câu tiên của Thường Vĩ không phải là lời phủ nhận, mà là bận tâm cái cách tôi gọi “người thứ ba” khó ?
“Không có!” – Anh ta đáp, nhưng rõ ràng là không chút tự tin.
Hừ, nói dối.
“Vậy là… anh sự không được nữa?”
“Phải, anh… lúc công tác bị xe đâm… thì phát hiện…”
Giọng tôi đã lạnh như băng, nhưng Thường Vĩ chẳng hề nhận ra. anh ta chỉ nghĩ đến làm sao để tôi tin cái lời nói dối lố bịch kia.
“ sao? Tôi không tin.”
Thường Vĩ sốt ruột, muốn kết thúc chuyện này, cười nhạt, giơ ba ngón tay thề thốt:
“Anh thề, sự không làm gì được nữa!”
Ngay lập , miếng ngọc trên ngực tôi rung lên điên cuồng, nóng rực như lửa!
Tôi đứng , lạnh lùng nhìn Thường Vĩ ngồi trên giường, từng chữ vang lên rõ ràng như lời phán xét:
“Tôi cho phép lời thề của anh… thành sự .”
Nói xong, tôi xoay người bước vào bếp, moi ra hai hộp thức ăn: một hộp gà rán, một hộp thịt kho, đầy ắp.
Tôi chẳng quan tâm hình tượng, ngồi xổm xuống cắm ăn ngấu nghiến, hai bên má phồng lên như quỷ đói thai, ăn như nuốt chửng.
Thường Vĩ nhìn tôi ăn như , ánh mắt hiện rõ vẻ ghê tởm và khinh bỉ – chắc anh ta nghĩ tôi bị đả kích nên phát điên?
Chưa tới năm phút, tôi đã xử lý xong hết chỗ đồ ăn giàu calo .
Thường Vĩ bĩu môi, thương hại nhìn tôi – người mà anh ta cho là óc có vấn đề.
Tôi cũng bĩu môi đáp lại, thương hại nhìn anh ta – người mà “có vấn đề chức năng”.
“Tắt đèn ngủ sớm .” – Tôi nằm xuống, quay lưng về phía anh ta nói.
Ngay , từng tế bào cơ tôi cảm nhận được một luồng hút mãnh liệt. Cái bụng vừa no căng như muốn nổ tung lập xẹp lép.
May quá, lần này tác dụng phụ không quá nặng.
Sáng hôm , tôi không dậy sớm chuẩn bị “bữa sáng dinh dưỡng” cho cả nhà như thường lệ.
Tôi chạy bộ, giãn cơ, ung dung thưởng thức bữa sáng riêng của mình.
Vừa bước chân vào nhà, tôi đã thấy giọng the thé chói tai của mẹ chồng vang lên:
“Con trai , vợ con định để cả nhà chết đói chắc? Lề mề chậm chạp, nuôi con rùa nhanh hơn !”
Bố chồng cũng hùa theo:
“ đấy! Ngày xưa mà có con tay chân vụng về như này, ngày nào cũng phải quỳ phạt mới !”
“Con… muốn… ăn… ! Huhu!” – Đứa con của em chồng không chịu nổi đói, bắt gào khóc.
Em chồng lập nổi khùng:
“Mẹ nhìn xem, chị làm thằng Gia Duệ đói đến mức này! Con thấy là do anh Thường Vĩ quá nuông chiều con Tô Thanh! dám cãi lời cha mẹ, cố tình bỏ đói cả nhà!”
Thấy cháu ngoại khóc lóc, bố chồng vốn đã thương , lại bị đụng đến lợi ích cá nhân thì càng không giữ được bình tĩnh.
Ông ta đập mạnh bàn cái “rầm”:
“Thường Vĩ, con xem nước nào rồi?! Làm mỗi bữa mà lề mề! Đợi vợ con nấu xong chắc chúng ta chết đói cả lũ!”
Thường Vĩ mặt đen như đít nồi đứng dậy, vừa hay thấy tôi đứng ở góc tường lén.
“Tô Thanh, sao vẫn chưa…” – Anh ta nhíu mày định trách tôi, nhưng vừa thấy vẻ mặt chẳng chút dễ chịu của tôi thì khựng lại.
Ý thức được tôi có đã thấy mấy lời nói xấu vừa rồi, Thường Vĩ nhất thời luống cuống, vội vàng nâng cao giọng giả vờ thân thiết:
“Tô Thanh… em nấu xong bữa sáng chưa? Anh vào phụ em nhé!”
Mấy giây trước oang oang phàn nàn, cả nhà đột nhiên câm bặt như bị bóp cổ.
Chỉ mỗi thằng “gấu con” gào ầm lên:
“Con đói! Con muốn ăn ! Mụ mợ xấu bụng cố tình không cho ăn!”
Em chồng hoảng quá định bịt miệng con, ngờ bị ngoạm một phát, kêu ré lên:
“Á——!”
Tôi liếc qua cả lũ một lượt – , biết rõ nuôi mình rồi đấy chứ?
Tôi thản nhiên nói:
“Tôi ăn ngoài rồi, mấy người tự nấu mà ăn, không cần lo cho tôi.”
Dứt lời, tôi xoay người thẳng vào phòng.
Phản ứng nhanh nhất lại là thằng nhóc – tưởng sắp được ăn, ngờ đến cả một hạt cũng không có. gào to:
“Waaaaaa——!”
“Con xem kìa mẹ, chị kìa!” – em chồng gào lên.
“… …!” – mẹ chồng đến mức mặt mày co rúm, môi run bần bật, tay chỉ vào tôi mà không thốt ra nổi lời.
“Vô phép!” – bố chồng nổi khùng, đập mạnh bàn lần nữa, “rầm!” một tiếng dội cả căn nhà.
Lúc này tôi mới sự ngộ ra một điều:
Thì ra, chỉ cần tôi không chiều theo ý bọn họ một việc thôi, phản ứng đã đến vậy ?
Thường Vĩ cũng không giữ được bình tĩnh nữa, gằn giọng:
“Tô Thanh, em có ý gì đây hả?”
Tôi dừng bước, quay lại, đối diện thẳng ánh mắt bốc lửa của anh ta:
“Ý gì? Anh nói xem?”
“Bố mẹ tôi đều đã tuổi này rồi, để họ đói đến này sao? làm kiểu gì vậy hả?!”
“Anh cũng biết họ là bố mẹ anh ? sao để họ đói đến này? Anh làm con kiểu gì đấy? cái nhà này chỉ có mỗi tôi là người sống chắc? Trước khi cưới tôi, nhà các người không tự nấu ?”