Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
【1】
Tôi đẩy cửa bước vào nhà, trong không khí toàn mùi thịt kho tàu ngọt ngậy, máy hút mùi kêu vo vo, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chu Dự Thần thắt tạp dề, bưng món cá chẽm hấp cuối cùng ra, cười dịu dàng: “Vợ ơi, đi rửa tay ăn cơm thôi, hôm nay toàn là món —”
Tôi tay, tát thẳng vào mặt anh ta một cái.
“Chát” một tiếng giòn tan, đĩa cá run lên, nước sốt bắn vào ngực áo sơ mi trắng của anh ta, như một vệt máu tươi mới.
“Bia mộ của mẹ tôi, anh chuyển đi đâu rồi?”
Giọng tôi không lớn, nhưng run đến rợn người, như dao cứa qua men sứ.
Chu Dự Thần nghiêng đầu, đầu lưỡi đẩy nhẹ má tê rần vì cái tát, vẫn cố giữ nụ cười chuẩn mẫu người chồng lý tưởng, chỉ có đuôi mắt giật khẽ.
“Ăn cơm trước được không?”
“Có chuyện gì thì ngồi xuống nói rõ.”
Tôi bước lên một bước, túm dây tạp dề, anh ta lại gần.
Một mùi nước hoa nữ nhè nhẹ lẩn khuất từ cổ áo anh ta thoát ra, khiến người ta muốn nôn.
Ngón tay tôi run rẩy, nhưng lại siết chặt hơn: “Người của nghĩa trang nói, là anh dẫn theo một người phụ nữ, tự tay dời bia mộ mẹ tôi đi. Chuyển đến đâu? Nói!”
Anh ta mắt nhìn tôi, cổ họng trượt lên trượt xuống, như muốn nuốt lời nói vào bụng.
Ba giây sau, anh ta thấp giọng: “Chuyển… cho Tiểu Tĩnh rồi.”
Lưu Tiểu Tĩnh, “chị kết nghĩa” của anh ta, từng uống rượu cùng, gọi anh ta là “anh trai”.
Tôi buông tay, lảo đảo lùi nửa bước, tai ù đi như có tiếng sấm.
“Anh đem chỗ yên nghỉ cuối cùng của mẹ tôi, nhường cho cô ta?”
Chu Dự Thần vươn tay đỡ tôi.
“Mẹ cô ấy đột ngột qua đời, chưa mua đất mộ, anh… anh chỉ mượn tạm, đợi tìm được chỗ mới rồi chuyển về. Anh sợ giận, nên mới không—”
“Bốp!”
Cái tát thứ hai giáng vào má còn lại, còn vang hơn vừa rồi.
Lòng bàn tay tôi tê rần, nhưng trong lòng lại thấy sảng khoái.
“Chu Dự Thần, anh nghe cho kỹ! Đó là mẹ tôi, cả đời chưa từng được hưởng ngày sung sướng, đến rồi mà anh cũng bắt nhường chỗ? Anh dựa vào cái gì!”
Môi anh ta trắng bệch, cuối cùng cũng gỡ bỏ lớp mặt nạ, giọng khản đặc: “ ấy… chẳng cũng là mẹ tôi ? Tôi có quyền quyết .”
【Chương 2】
Tôi cười , nước mắt lại trào ra, nóng hổi rơi xuống sàn.
“Ba trăm nghìn? Là tiền tôi bỏ ra, giấy tờ ghi tên tôi, anh ký kiểu gì mà dám tự quyết?”
“Video ở nghĩa trang, anh ôm cô ta, cười dịu dàng lắm. Hôm nay nếu anh không đưa mẹ tôi trở về nguyên vẹn, tôi thề anh cả đời này có tư cách bia mộ!”
Nói xong, tôi chộp đĩa thịt kho tàu còn đang bốc khói trên bàn, hất thẳng vào mặt anh ta.
Nước sốt chảy xuống tóc anh ta, bóng loáng như tráng thêm một lớp sơn nhục nhã.
Tôi quay người chạy vào thư phòng, mở ngăn , rút ra giấy đăng ký kết hôn, ném thẳng xuống chân anh ta.
“Chu Dự Thần, nếu ngày mai anh không xử lý xong chuyện của mẹ tôi, thì ty anh, bố mẹ anh, cả con Tiểu Tĩnh đó— tất cả đều chôn theo!”
2
Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, tôi đã dẫn đội thi đến nghĩa trang.
Tôi mặc nguyên một cây đen, đeo kính râm, như thể đang đi dự một phiên tòa.
“Chính chỗ này.”
Tôi tay chỉ vào tấm bia mới , giọng như lưỡi dao.
Đội trưởng đội thi hơi khựng lại: “Cô ơi, cái… cái bia này mới gần đây, thật sự muốn đập à?”
Tôi liếc anh ta một cái: “Tôi bỏ tiền, anh bỏ sức. Đập xong tôi trả gấp đôi. Làm hay không?”
Không ai dám nói thêm lời , khoan điện, búa sắt, xà beng cùng xông lên.
Bốn chữ “Hiền mẫu họ Lưu” trên bia còn chưa nóng tay đã bị một búa đập tan nát.
Mảnh đá văng tung tóe, như một trận báo ứng đến muộn.
Tôi đứng yên tại chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào mặt bia nứt toác, trong lòng như có lửa cháy.
“Mẹ à, mẹ nhìn đi.”
Tôi khẽ nói: “Họ không mẹ có chỗ yên nghỉ, con khiến họ đến bia cũng không nổi.”
Đúng lúc đội thi chuẩn bị giáng búa thứ hai, một giọng nữ the thé xé tan buổi sáng yên tĩnh—
“Dừng tay!”
Tôi quay đầu lại.
Lưu Tiểu Tĩnh mặc váy trắng, tóc tai rối bời, đi giày cao gót loạng choạng lao đến, nhào lên tàn tích của bia mộ, như thể đang ôm xác mẹ ruột.
Cô ta ngẩng đầu, nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ vào tôi gào lên:
“Cô điên rồi à?! Dựa vào đâu mà đập mộ mẹ tôi?! ấy đã làm gì có lỗi cô?!”
Tôi sững người một giây, rồi— Cười.
Cười đến run cả vai, cười ra nước mắt.
“Cô hỏi tôi dựa vào đâu?”
Tôi từng bước tiến lại gần, tháo kính râm, nhìn thẳng vào khuôn mặt ướt đẫm nước mắt đầy thương cảm của cô ta.
“Cô chiếm đất mộ của mẹ tôi, bia cho mẹ cô, bây quay sang hỏi tôi dựa vào đâu?”
Môi cô ta run rẩy, còn chống chế: “Là anh Dự Thần đồng ý… anh ấy nói chị nhường tạm một chút…”
“Bốp!”
【Chương 3】
Tôi vung tay, một cái tát khiến đầu cô ta lệch hẳn sang một , tiếng vang giòn như vỗ tay chào buổi sáng.
“Cái tát này,” tôi lắc lắc bàn tay tê rần, “là thay mẹ cô dạy dỗ cô: đồ không thuộc về mình thì có giành.”
Cô ta ôm mặt, trừng mắt nhìn tôi, như không thể tin được là tôi dám ra tay.
Tôi người, túm tóc cô ta, tới trước vụn bia mộ, bắt cô ta nhìn thẳng.
“Nhìn cho kỹ.” Giọng tôi trầm đến đáng sợ.
“Bia của mẹ cô là tôi đập, nhưng là cô động đến mẹ tôi trước. Cô còn khóc thêm tiếng , tôi cho cô theo mẹ cô xuống dưới luôn!”
Cô ta run rẩy như cầy sấy, nước mắt cũng không dám rơi.
Tôi buông tay, đứng thẳng dậy, vỗ vỗ tay, như vừa vứt xong một túi rác.
“Về nói Chu Dự Thần,” tôi quay lưng lại, giọng như sương sớm trong nghĩa trang,
“Nếu hôm nay anh ta không đưa mẹ tôi về nguyên trạng, ngày mai tôi đập mặt cả nhà anh ta.”
“Còn cô,” tôi ngoái đầu lại, nhếch môi cười, “Lần sau tôi thấy cô mặc váy trắng đến nghĩa trang nữa. Không thì tôi cho cô thật sự tổ chức một tang lễ.”
Đội thi im lặng làm tiếp, búa giáng xuống, hai chữ “hiền mẫu” cuối cùng cũng nát vụn.
Lưu Tiểu Tĩnh gào khóc như xé ruột: “Cô không người!”
Bất ngờ sau lưng tôi đau điếng, cả người mất kiểm soát ngã chúi về phía trước.
“ Hạ, cô dám làm ?!”
“Cô đập mộ mẹ bạn tôi, chẳng khác đập mộ mẹ tôi!”
Chu Dự Thần đau lòng đỡ Lưu Tiểu Tĩnh dậy, trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt như thể tôi là kẻ phạm tội tày trời.
“Tôi nói cho cô biết, bây lập tức quỳ xuống, dập đầu xin lỗi Tiểu Tĩnh và mẹ cô ấy. Không thì mong sống yên!”
“Cô là người đã từng kết hôn, sau này ai còn dám cô?!”
3
Tôi cười đến rung cả lồng ngực, đầu lưỡi chống lên mặt răng, nuốt ngược vị máu trong miệng xuống.
“Chu Dự Thần, anh vì một người đàn xa lạ mà đối xử tôi như ?”
Tôi bỗng nhớ lại, trong lễ cưới năm đó, anh ta đã mẹ tôi rằng cả đời bảo vệ tôi.Còn bây thì …
Tôi rút điện thoại ra, còn chưa mở khóa, một bàn tay gân guốc đã vươn tới, giật mạnh tay tôi.
“Báo cảnh sát làm gì?”
Chu Dự Thần giấu điện thoại ra sau lưng, rồi từ trong cốp xe ra một túi vải đen, khóa “xoẹt” một tiếng.
Một xấp tiền rơi xuống đất, cuộn tròn, lăn lóc như rác.
“Ba trăm nghìn, đủ chưa? Tôi thêm năm chục nghìn nữa, coi như tiền lãi.”
Anh ta dùng mũi giày đẩy tiền về phía Lưu Tiểu Tĩnh, ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt khinh bỉ như bố thí cho ăn mày.
“Cầm tiền, quỳ xuống, dập đầu ba cái xin lỗi Tiểu Tĩnh. Nói mẹ cô đáng , chiếm phong thủy nhà tôi.
Thế là xong, coi như hôm nay chưa từng xảy ra.”
【Chương 4】
Lưu Tiểu Tĩnh nép sau lưng Chu Dự Thần, nước mắt ràn rụa, nhưng lại khẽ nhướng mày nhìn tôi, nụ cười đắc thắng lướt qua.
Tôi đầu nhìn tiền, rồi bật cười. Càng cười càng lớn, cười đến run cả vai.
“Chu Dự Thần, anh rút tiền từ thẻ của tôi, sổ tiết kiệm của tôi, mua đất nghĩa trang của tôi… lại bắt tôi quỳ xuống dập đầu con hồ ly của anh?”
Tôi người, nhặt một cọc tiền lên, ngón tay búng “tách” một cái, dây buộc bung ra, những tờ tiền hồng tung bay, rơi thẳng vào mặt anh ta.
“ tôi dạy anh, muốn ném tiền cho người ta, thế này—mới đủ đau!”
Chu Dự Thần bị sỉ nhục, ánh mắt tối sầm, sâu như mực.
“Cô đúng là không biết điều!”
Anh ta vung tay, một cái tát giáng xuống.
“Chát!”
Tai tôi ù đi, miệng tràn vị tanh, cả người bị đánh lệch sang một .
Chưa đứng vững, sau gáy đã bị anh ta đè mạnh xuống—
Trán tôi “cộp” một tiếng, va vào bia mộ ngắt.
Mảnh đá cắm vào da, máu chảy dọc theo xương mày, nhỏ xuống mi, loang đỏ trước mắt.
“Dập đầu!”
“Không dập? Tôi cho cô dập đủ ba cái!”
Anh ta gằn từng chữ, tay siết sau gáy tôi, ép đầu tôi va vào đá vụn.
Lưu Tiểu Tĩnh vờ vĩnh bước lên : “Anh Dự Thần, thế nữa, sợ…”
Ngón tay cô ta lại lén bấm mạnh lên vết thương của tôi, máu thấm cả vào kẽ móng.
Tôi đau đến hoa mắt, nhưng vẫn nở nụ cười nhếch mép: “Lưu Tiểu Tĩnh, tốt nhất là hôm nay cô giết tôi đi. Nếu không giết được, tôi khiến cô sống không bằng .”
Nghe , Chu Dự Thần càng nổi điên, tay tát thêm cái nữa—
“Rè…!”
Ngoài nghĩa trang, hai chiếc Hummer đen lao tới, bụi đất bay mù mịt. Một chiếc quét đuôi, chắn ngang trước hàng bia mộ.
Cửa xe bật mở “rầm” một tiếng.
Anh trai tôi — Nhận — bước xuống.
Trên người anh là bộ vest đen, kính râm phản sáng, tay xách theo… hai chiếc quan tài sơn đỏ sẫm.
“Rầm!”
Quan tài chạm đất, nền gạch rung lên, bụi xám rơi xuống váy trắng của Lưu Tiểu Tĩnh, như tro tiền rắc sẵn cho người .
Anh tôi tay, thong thả tháo kính râm, lộ đôi mắt lẽo.
“Dám động vào mẹ và gái của tôi,” anh nói, giọng trầm và như thép, “hôm nay tôi cho hai người nằm vào hai cái quan tài này, chôn cùng mẹ tôi!”
4
Anh tôi đứng giữa làn sương sớm, như một lưỡi dao vừa rút vỏ, tràn đầy sát khí.
Bao năm nay anh ở nước ngoài làm ăn, lần này đặc biệt về thắp hương cho mẹ.
Không ngờ lại thấy bia mộ của bị Chu Dự Thần tự ý dời đi.
Chu Dự Thần sững lại nửa giây, rồi bật cười khinh khỉnh.
“Thì ra anh là thằng anh bán bảo hiểm nghèo kiết xác của Hạ?”
Anh ta phủi bụi đá dính trên ống tay áo, giọng nhàn nhạt như đang đuổi ruồi.
【Chương 5】
“Nghe nói mấy năm nay anh vẫn đang vác thép ở trường nước ngoài à? , hôm nay xin nghỉ về chạy thêm nghề… giao quan tài kiếm tiền hả?”
Lưu Tiểu Tĩnh trốn phía sau, bật cười khúc khích, cười đến cong cả người.
“Thật hết nói nổi, thuê một thằng anh vô dụng như , tưởng thế là xin lỗi ?”
“Anh, nói nhiều.”
Tôi nhổ bãi máu ra miệng, giọng khản đặc: “Hắn vừa bắt quỳ, anh tự biết làm gì rồi đấy.”
Nhận “ừ” một tiếng, tay nới lỏng cà vạt, từng bước tiến về phía trước.
Chu Dự Thần thậm chí còn chẳng buồn ngẩng mắt lên, tay lại càng ấn đầu tôi xuống thấp hơn.
“Tôi bảo cô quỳ là quỳ, cho dù có trời giáng xuống cũng—”
“Rầm!”
Không ai nhìn thấy anh tôi ra tay thế . Chỉ nghe tiếng xương gãy giòn rụm, như cành khô bị bánh xe nghiền nát.
Chu Dự Thần bị đấm bay thẳng ra sau, lưng đập vào bia mộ, phiến đá hoa cương “rắc” một tiếng, gãy làm đôi.
Anh ta ngã sấp xuống đất, ho ra một chiếc răng dính máu, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
“Anh… Anh dám đánh tôi?”
Anh tôi hất nhẹ khớp ngón tay, giọng bình thản như không.
“Đánh rồi, còn hỏi dám không à?”
Lưu Tiểu Tĩnh hét lên, nhào tới: “Anh Dự Thần!”
Nhưng chỉ cần ánh mắt của anh tôi liếc qua, cô ta lập tức đứng khựng lại.
“Tiến thêm một bước nữa, tôi cho cô nằm chung luôn!”
Chu Dự Thần loạng choạng chống người dậy, máu chảy từ khóe miệng, mà vẫn cười.
“Đồ hèn bán sức, anh biết tôi là ai không? Chỉ một câu của tôi, ở Hải Thị này—”
“Bốp!”
Cú đấm thứ hai giáng thẳng vào bụng, Chu Dự Thần gập người, nôn ra một ngụm nước chua, rồi “rầm” một tiếng quỳ xuống.
Vừa hay, quỳ ngay trước bia mộ của mẹ tôi.
Anh tôi giẫm lên gáy anh ta, ép mặt xuống đá vụn, như giẫm lên một con chó .
“Dập đầu mẹ tôi.”
“Ba cái.”
“Thiếu một cái, tôi bẻ gãy một khớp xương.”
Mảnh đá cắm sâu vào mặt Chu Dự Thần, máu và bụi hòa lại thành bùn đỏ.
Anh ta giãy giụa, gào thét, nhưng cổ bị anh tôi đè chặt, chẳng khác kẹp sắt, không nhúc nhích nổi.
“Cộp. Cộp. Cộp.”
Tiếng trán đập xuống đất vang lên rõ mồn một giữa nghĩa trang trống trơn.
Khi đủ ba cái, anh tôi ngẩng lên nhìn tôi: “Hạ, đủ chưa?”
Tôi bước đến, người, giáng lên khuôn mặt dính đầy máu của Chu Dự Thần mấy cái tát như trời giáng.
“Chu Dự Thần, trước chín sáng mai, nếu anh chưa đưa bia mộ của mẹ tôi trở về đúng chỗ—”
“Tôi cho anh nằm lại đây, có bia riêng!”
Chu Dự Thần ngẩng đầu, ánh mắt căm hận nhìn tôi chằm chằm.
“ Hạ, tưởng có anh cô ở đây, dùng nắm đấm là tôi sợ cô.”
Vừa dứt lời, anh ta lập tức liếc sang ra hiệu cho Lưu Tiểu Tĩnh.