Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
【 7】
Sáng hôm sau, cuộc xử vụ việc của Chu Dự Thần bắt đầu.
“Tôi không đồng ý cách chức.”
Toàn phòng ngẩng phắt đầu, nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh.
Chủ tịch Lão Kim đẩy gọng kính: “ Tổng, cô nói gì cơ?”
Tôi không nói lớn, nhưng đủ để micro thu trọn:
“Tôi nói, cho Chu tổng một cơ hội cuối. Dự án Nam Loan đã đi đến giai đoạn đóng gói cuối cùng, đổi người lúc này khó ăn nói với nhà đầu tư và cơ quan quản .”
Cả phòng xôn xao.
Chu Dự Thần ngồi cuối , mặt xanh đỏ đan xen.
Chắc anh ta nghĩ tôi còn lưu tình, ánh mắt nhìn tôi đầy phức tạp, xen lẫn chút chắc chắn kiểu “tôi biết mà”.
Tôi đáp lại bằng một nụ cười công thức: Đừng vội, kịch mới chỉ bắt đầu.
Chiều cùng ngày, phòng pha trà.
Chu Dự Thần chặn tôi lại, hạ giọng: “ Hạ, cảm ơn cô lúc nãy đã nói giúp. Thật ra… chúng ta không cần phải làm căng thế này, nếu cô vẫn còn—”
Tôi thổi nhẹ ly Americano trong tay, ngắt lời: “Chu tổng, anh nghĩ nhiều .”
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt trong veo:
“Giữ anh lại, thuần túy vì lợi ích công ty. Dù sao thì—”
Tôi cố tình ngừng lại, tiến gần một bước, nói nhỏ đủ để anh ta nghe rõ:
“Tự tay đẩy anh từ đỉnh núi rơi xuống vực, mới đủ đau.”
Anh ta sững người, ly cà phê “cạch” một va vào mặt , giọt đắng bắn tung tóe.
72 ngày giao dự án.
Chu Dự Thần cùng đội ngũ giam mình trong phòng VIP, mắt đỏ hoe, thức trắng nhiều đêm.
Tôi ngoài hành lang, qua khe rèm nhìn thấy anh ta đi qua đi lại như thú nhốt lồng.Khóe môi tôi chậm rãi cong lên.
Trong tai nghe, giọng anh tôi thấp giọng báo:
“Điều kiện kích hoạt thanh đã được cài . Chỉ cần giá giảm xuống dưới 13.5 là hệ thống tự động kích nổ.”
“Tốt lắm.”
Tôi nói khẽ. “Nhớ sao lưu bản ghi. Mai em muốn phát lại cho cả hội đồng xem.”
【Chương 9】
Ngày giao. 10:00 sáng.
10:35, khoản lỗ tạm tính thức thành lỗ thực tế.
Năm mươi triệu. Không thiếu một xu.
Trong phòng , Chu Dự Thần điên cuồng bấm làm mới màn hình. Chữ số màu xanh lá trên bảng điều khiển nhấp nháy như rắn độc thè lưỡi.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy van xin: “ tổng, có thể rót thêm không? Cho tôi thêm mươi triệu nữa, tôi chắc chắn có thể—”
Tôi khoanh tay, giọng nhẹ nhàng như đang dỗ trẻ : “Chu tổng, chấp thua cuộc.”
Tối hôm đó, khẩn cấp hội đồng quản trị.
Tôi ngẩng lên, nhìn Chu Dự Thần mặt mũi xám ngoét:
“Một triệu mặt, trong ngày phải vào tài khoản giám . Nếu không, công ty khởi kiện cá nhân để truy thu và giao hồ sơ cho cơ quan điều tra kinh tế.”
“Chu tổng, anh còn gì muốn biện giải không?”
Môi anh ta run rẩy, rất lâu mới nói ra một câu:
“ Hạ, cô đã biết chuyện nổ… Cô cố tình giữ tôi lại, là để—”
Tôi mỉm cười, nói thay anh ta:
“Mời vào nồi.”
8
4 sáng, chuông cửa biệt thự vang lên như đòi mạng.
Tôi khoác áo choàng ngủ đi xuống lầu.
Trên màn hình camera, Chu Dự Thần râu ria xồm xoàm, quỳ gối trên nền đá cuội, trán chạm bậc cửa như một kẻ đang sám hối, lại giống một bạc bị dồn đến bước đường cùng.
Tôi mở cửa.
Gió đêm thổi vào, quấn theo mùi rượu, mùi thuốc lá và cả mùi thất bại trên người anh ta, xộc thẳng vào mặt.
“…Hạ Hạ…”
Giọng anh ta khàn đặc như giấy ráp cào lên kính: “Một triệu… chỉ cần em giúp anh trả một triệu đó, anh còn cơ hội sống tiếp.”
Anh ta đưa tay run rẩy ra, lòng tay là một chiếc thẻ ngân hàng ố vàng, chắc trong chẳng còn bao nhiêu .
“Vì tám năm chúng ta nhau, cứu anh một lần thôi. Anh thề làm trâu làm ngựa cho em.”
Tôi cúi mắt nhìn anh ta, bất ngờ bật cười. cười vang lên giữa đêm lạnh như băng vỡ.
“Chu Dự Thần, lúc anh ngoại tình, sao không nghĩ đến tám năm?
Lúc anh đem phần mộ của mẹ tôi nhường cho người khác, sao không nghĩ đến chuyện làm trâu làm ngựa?”
Tôi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ rõ ràng:
“Những gì anh nợ tôi, đến cả mạng sống cũng không đủ trả. chỉ là nợ , đã là quá nhẹ cho anh .”
ngươi anh ta co rút dữ dội, như thể bị dội một chậu nước đá vào đầu.
“ Hạ!”
Anh ta gào lên, đầu gối lê phía , định ôm lấy chân tôi. “Em thật sự muốn nhìn anh ngồi tù sao?”
Một bóng đen lướt tới từ cạnh.
Anh tôi đá thẳng vào ngực , gọn gàng không dư thừa.
“Ngồi tù?”
tay đút túi quần, giọng lạnh như sương đóng băng: “Đó là báo ứng mà anh đáng .
Đừng làm bẩn đất nhà tôi.”
Cổng sắt “rầm” một khép lại.
Chu Dự Thần bị nhốt ngoài, như kẻ bị bỏ lại ngay cửa địa ngục.
Tôi sau hàng rào, giơ điện thoại vẫy vẫy với anh ta: “Nếu còn bấm chuông lần nữa, tôi báo cảnh tố anh quấy rối.”
“À, còn một món quà tặng anh.” “Tự mở điện thoại lên mà xem.”
Tôi ấn nút gửi. Email mã hóa được đi.
File đính kèm có thứ:
Lịch sử chat giữa Lưu Tiểu Tĩnh và một quản quỹ tư nhân: “ tiên khiến dự án Nam Loan nổ, lỗ một triệu, anh chia cho em năm mươi phần trăm.Căn biệt thự tên , cho em.”
Sao kê tài khoản ngân hàng của Lưu Tiểu Tĩnh: Ngày dự án nổ, cô ta 5 triệu, ghi chú: “Phí cố vấn.”
Một đoạn camera khách sạn: Lưu Tiểu Tĩnh mặc áo ngủ lụa do Chu Dự Thần tặng, cắm USB vào máy tính người kia, cười nói:
【Chương 10】
“Yên tâm đi, ngay cả mộ mẹ mình còn dám nhường, chút bài này có là gì.”
Giọng Chu Dự Thần như bị lưỡi dao nghiền qua, khàn tới mức không thể nghe rõ:
“…Không thể nào là thật…”
Tôi tựa người vào khung cửa, lắc nhẹ ly rượu vang đỏ.
“Tôi giả mạo chứng cứ để làm gì? Vì anh đẹp trai sao, hay vì tôi muốn anh vào tù còn chưa đủ nhanh?”
kia im lặng giây, đáy mắt nhuốm một tia ý.
…
Rạng sáng hôm sau, 2 .
Camera an ninh trong khu biệt thự ghi lại cảnh: Chiếc Mercedes đen của Chu Dự Thần lao đi như cá mập say rượu, vượt liền hai đèn đỏ, lao thẳng đến khu căn hộ cao cấp nơi Lưu Tiểu Tĩnh ở.
Trong thang máy, anh ta xách một chai whisky bằng tay trái, tay phải đút túi, khớp tay nổi rõ.
Rầm!
Cửa căn hộ 902 bị đá văng.
Lưu Tiểu Tĩnh mặc váy ngủ, tay vẫn đang cầm điện thoại với tin nhắn xác khoản 5 triệu được .
Nụ cười trên mặt cô ta lập tức đông cứng.
“Anh Dự Thần… nghe em nói—”
Chai rượu vỡ tan trên thái dương cô ta, chất lỏng màu hổ phách hòa lẫn máu tươi.
Cô ta hét lên, lết vào phòng ngủ, nhưng bị túm tóc kéo ngược phòng khách.
Chu Dự Thần đè lên người cô ta, nắm đấm giáng xuống như đang đập lên một tấm bia mộ không bao lật lại được.
“Tôi nhường mộ, tôi lỗ , mạng cũng vì cô.”
Anh ta bóp cổ cô ta, gân tay nổi lên từng đường: “Vậy mà cô dám bán tôi?!”
Lưu Tiểu Tĩnh cào lên mặt năm vết máu, đồng tử bắt đầu giãn.
Trong giây cuối cùng, cô ta chỉ tay phía trà, giọng đứt quãng:
“Dự… Thần… Anh bị đàn bà kia gài …”
Nhưng Chu Dự Thần đâu còn nghe lọt.
Và — Lưu Tiểu Tĩnh ngừng thở.
【9】
Chu Dự Thần từ cơn điên cuồng dần lấy lại trí.
Anh ta dứt khoát — đã bại thì bại cho trót, lục sạch toàn phòng của Lưu Tiểu Tĩnh, hễ cái gì đáng đều cuỗm đi không sót thứ gì.
10 sáng cùng ngày, cao tốc ra sân bay.
Chu Dự Thần đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, nhét hành vào cốp sau taxi.
kéo cửa xe sau ra, hai chiếc xe cảnh lập tức ép chặt từ lẫn sau.
“Chu Dự Thần, anh bị tình nghi biển thủ công quỹ, lừa đảo hợp đồng, mời theo chúng tôi hỗ trợ điều tra.”
“Không phải tôi! Tôi không làm!”
Sắc mặt anh ta tái mét, quay người định bỏ chạy thì bị cảnh khóa chặt hai tay ra sau, ‘cạch’ một còng số 8 bật khóa.
Trong sân bay, hệ thống phát thanh đang vang lên nội dung điều khoản mà anh ta từng ký tên:
“Cam kết chịu trách nhiệm liên đới vô thời hạn với tư cách cá nhân.”
Như một bản tuyên án đến muộn.
…
tháng sau, cổng tòa án.
Bản án thức được tuyên:
Tổng hợp các tội danh, tù chung thân. Phạt 20 triệu tệ.
Toàn tài sản cá nhân bị kê biên, đấu giá, và truy thu khoản lợi bất .
Tôi trên bậc thềm, lạnh nhạt nhìn anh ta bị cảnh áp giải lên xe.
Anh ta đột nhiên quay đầu, ánh mắt xuyên qua đám đông, găm chặt vào tôi.
Tôi giơ tay, mấp máy môi —
“Đáng đời.”
Cửa xe từ từ nâng lên, như tấm màn sân khấu khép lại.
Anh tôi đưa cho tôi một xấp tài liệu:
“Căn nhà cuối cùng tên cũng đã bị đấu giá xong. Người mua… là Hạ Capital.”
“Phần mộ của mẹ, anh đã cho người khắc lại bia mới. Ngày mai đưa chỗ cũ.”
Tôi khẽ “ừ” một , ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
-HẾT-
☕️ Góc tâm sự nhẹ của bạn ~ ☕️
Chào mọi người! truyện này được mình từ phần mềm dịch.
truyện này, mình không tính phí, không bán VIP, không khóa chương. Mình chỉ bán sự kiên nhẫn, đôi mắt cận và vài cọng tóc bạc sớm 😂
Nếu bạn thấy truyện đọc ổn ổn, vui vui… thì cho mình 1 like, 1 bình luận, hoặc 1… ly trà sữa nha ~
😅 Nếu bạn thấy vài mẫu quảng cáo lướt ngang màn hình, thì… không phải lỗi tại mình đâu nhaaaa! Quảng cáo của chủ web tự chèn đó, bé chỉ ngồi truyện thôi chứ chưa làm giàu được từ truyện đâu huhu 😭
📌 Tài khoản nè (quý hóa lắm luôn!):
NGUYEN THI XUAN
MB 0977309504
💬 “Ủng hộ để bé khỏi bỏ nhà đi tu vì nghèo” 🙏
🔸 Bạn 5k – mình cười hí hí cả buổi
🔸 20k – mình rưng rưng xúc động, có khi làm liền 1 truyện mới
🔸 50k – mình ra truyện mới nhanh như chó thấy bồ 🐕💨
🔸 Không – cũng không sao, đọc chùa nhưng đừng im lặng như chiếc bóng, thả tim hay để lại comment là vui cả ngày đó!
Thương yêu nhiều nhiều 💖 — Xuxu – làm vì đam mê, sống nhờ 😎