Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Nửa đêm, con gái cao, tôi vội bế con đến viện cấp cứu.

Không ngờ lại chạm mặt chồng cũ.

Khoảnh khắc ánh mắt anh ta ngẩng lên, sáu năm trời như vỡ vụn thành trăm mảnh.

“Cha đứa bé đâu?” Người đàn ông trong chiếc blouse trắng, tay siết chặt đến trắng bệch, giọng nói lại lạnh như băng.

Tôi ôm con bé đang hầm hập trong , giọng tĩnh: “Ở nhà rồi.”

Anh ta khẽ , lạnh như châm chọc, đầu bút sượt mạnh tờ giấy bên dưới lằn một vết rách: “Cô chọn đàn ông là chẳng ra sao.”

Con gái trong tôi khẽ cựa mình, đôi mắt đào hoa y hệt anh ta hé mở, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Tôi ngẩng đầu, mỉm đón lấy ánh mắt đầy mỉa mai của anh ta:

. Nên anh ta chỉ xứng nằm nhà mà .”

Hai nghìn đêm dài đằng đẵng, đủ để mài mòn mọi xúc cảm – như hận thù, như oán trách.

Nhưng đến gương mặt của Trì Diễn bất ngờ, ràng đập thẳng vào tầm mắt, tôi mới — có những thứ, chỉ cần một cơn gió , đủ mình rối tung như tuyết bay trong gió.

Trì Diễn chẳng thay đổi là , chỉ là góc cạnh khuôn mặt thêm phần lạnh lùng.

Đôi mắt ấy, chan chứa dịu dàng tôi mê đắm, giờ chỉ lại sự dò xét – cùng một chút sửng , rất , như bị đông cứng lại giữa mùa đông.

“Triệu chứng?” Anh hỏi.

Tay tôi khẽ run, ôm con bé trong mà động tác có phần vụng về.

“Ho, cao,” tôi đáp khẽ.

“Cha đứa bé đâu?” Anh lại hỏi, giọng dửng dưng, đầu vẫn cúi.

Nhưng tôi thấy được tay anh đang cầm bút.

Khớp ngón tay vì siết chặt mà trắng bệch, như thể sắp bóp nát luôn cây bút ấy.

Một góc nào đó trong tim, bất chợt bị thứ thản gần như tàn nhẫn phủ lên.

Tôi ôm chặt con gái hơn, con bé đến ngơ ngác, thân người mềm rũ.

Tôi nghe thấy giọng mình vang lên, ổn, thậm chí cố tình mang theo chút thong thả như người phụ nữ có chỗ dựa:

“Anh ấy ở nhà, rồi.”

Một tiếng khẽ vang lên, mang theo đầy mỉa mai.

Một tiếng khẽ bật ra từ cổ họng anh, đầy mỉa mai.

Cuối cùng, anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt lạnh buốt.

chữ như đóng băng trước gió rét:

“Cô là nhìn người chẳng ra .”

Anh cố ngắt nhịp, để âm vang lên ràng, như cố tình nhấn sâu vào tim tôi.

Tôi khẽ nhếch môi, đáp lại bằng vẻ bất đắc dĩ đủ, như thể đang than phiền về một người chồng chẳng tinh tế nhưng lại buộc phải dung:

sao được… Dù sao anh ta là ba của con tôi.”

này, Trì Diễn mới đứng dậy, cầm lấy ống nghe rồi cúi xuống khám con bé.

“Cô nhóc, hít thở sâu nào…”

Con bé ngoan ngoãn làm theo, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn người bác sĩ mặc áo blouse trắng, lạ lẫm, quen thuộc đến kỳ lạ.

Khám xong, anh đứng thẳng dậy, viết án, đều giọng giải thích tình trạng.

Đơn thuốc được đưa tôi, đầu ngón tay anh tĩnh đến mức không hề run.

“Ra quầy thanh toán rồi lấy thuốc, y tá sẽ dẫn truyền dịch.”

Tôi ôm con xoay người rời , không ngoái đầu lại.

Ánh đèn trắng dọc hành lang kéo dài bóng mẹ con tôi, như đang lặng lẽ đo đếm sáu năm xa cách.

Con bé được truyền nước, hạ dần, nằm trên giường ngoan lành.

Tôi nhàng vuốt tóc con, càng nhìn càng thấy nét mặt giống anh ấy đến kỳ lạ.

“Mẹ ơi…” con bé lẩm bẩm trong cơn mơ, “chú bác sĩ kia… giống ba trong hình quá…”

Tim tôi bỗng siết lại.

, con yêu.” Tôi cúi xuống hôn lên má con bé, rối như tơ vò, chua xót, rối bời.

Trời gần sáng, Trì Diễn quay lại.

Anh mặc áo sơ mi trắng, quần dài sẫm màu, tay cầm theo túi đồ ăn bốc khói — cháo nóng và hoành thánh.

“Suất trực dư ra một phần.” Anh đặt đồ ăn lên tủ đầu giường, ánh mắt dừng lại trên gương mặt con bé đang say — ánh nhìn ấy phức tạp đến mức tôi không đọc nổi.

“Con bé… tên là ?”

Tôi đáp nhỏ:

“Con bé tên Niệm Niệm. Họ Thẩm.”

Anh bỗng quay phắt sang nhìn tôi, trong mắt là sự kinh ngạc không hề che giấu.

Rồi rất nhanh, cảm xúc ấy bị một nụ giễu cợt thay — không là giễu cợt tôi, hay chính bản thân anh.

“Thẩm Thu,” anh khẽ gọi, giọng khàn đặc vì thức trắng nhiều đêm, “chúng ta nói chuyện .”

Chúng tôi đứng ở hành lang cuối dãy, nơi có ban công hứng chút ánh sáng nhàn nhạt đầu buổi sớm.

do đó là ?” Anh dựa người vào lan can, châm một điếu thuốc. Khói thuốc lượn lờ che nửa gương mặt sắc lạnh. “Chỉ vì tôi quên sinh nhật ? Hay vì dạo ấy tôi quá bận dự án, không có thời gian bên ?”

Quả thật, đó là giọt nước tràn ly trong lần cãi nhau cuối cùng… nhưng chưa giờ là do thật sự.

Tôi nhìn về phía chân trời đang dần chuyển sáng, khẽ lắc đầu.

“Không phải vì mấy chuyện đó.”

“Vậy là vì cái ?” Anh hỏi dồn, như muốn tìm ra một giải thích mà anh chưa giờ hiểu.

Tôi quay đầu lại nhìn anh, hình ảnh những ngày cuối trước ly hôn hiện về rệt trong tâm trí.

Thật ra Trì Diễn rất tốt — có sự nghiệp, cư xử mực, chưa nặng hay tôi thấy khó xử.

Nhưng chính vì , tôi mới cảm thấy giữa hai chúng tôi luôn có một lớp kính trong vô hình — tôi không thể chạm vào anh, không thể chạm đến con người thật sự, có hơi ấm, có cảm xúc, ở phía sau lớp kính đó.

“Anh nhớ, hôm sinh nhật tôi… rốt cuộc kết thúc như nào không?”

Anh cau mày, ràng đã quên.

“Tôi ném cái bánh sinh nhật anh mua về xuống đất. anh thì rất tĩnh, chỉ lẳng lặng dọn sạch sẽ, rồi bảo: ‘Đừng làm ầm lên nữa, mai anh bù .’”

Tôi , chua xót mà dịu dàng.

“Thấy không, đến cả đó… anh không nổi giận. Trong mắt anh, tôi chỉ là đang làm quá, đang phiền phức. Và anh thì dùng cách xử sự cố trong công việc để xử luôn cảm xúc của tôi.”

Sự điềm tĩnh của Trì Diễn, vào khoảnh khắc ấy, tôi như một kẻ điên đang tự diễn kịch một mình.

Ngón tay anh cầm điếu thuốc hơi khựng lại. Khói thuốc mỏng manh cuộn lên rồi tan vào làn không khí lành lạnh.

“Tôi không cảm nhận được cái kiểu thích mà… không có tôi thì anh không chịu được.”

Hai chữ “thích” ấy, tôi nói rất khẽ — nhưng như thể dốc cạn hết sức lực mới có thể thốt nên .

Anh im lặng rất lâu, lâu đến mức ánh sáng sớm lại tăng thêm một chút.

Rồi anh dụi tắt điếu thuốc, ngẩng đầu lên, trong mắt là những tia máu đỏ rực — như thể cả đêm không hề chợp mắt.

là… đó anh làm chưa đủ tốt.”

Anh hít sâu một hơi, giọng trầm khàn,

“Anh quen giải quyết mọi chuyện bằng trí, kể cả trong tình cảm. Anh nghĩ như mới là có trách nhiệm với cả hai.”

“Anh không lại cảm thấy anh không đủ yêu .”

Ánh sáng sớm nhàng phủ lên người anh, soi những vệt đỏ trong mắt và nỗi đau không giấu nổi.

Tôi nhìn anh — người đàn ông mà mình yêu rất nhiều.

Nhưng tôi không trả . không phải trả nào.

Chẳng lẽ phải nói anh , là vì tôi đó quá trẻ, quá mong manh, không chịu nổi sự lạnh lùng kín kẽ của anh, cái cảm giác xa cách mơ hồ như một bức tường kính vô hình?

trở về phòng , Niệm Niệm đã tỉnh, ngoan ngoãn tự ôm lấy cốc nước.

Trì Diễn không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ nhìn tôi thật sâu — ánh mắt anh đó tôi bỗng hoảng loạn.

Sau hôm ấy, vì thể trạng con bé yếu, tôi lại đưa viện mấy lần nữa.

Không tránh khỏi việc chạm mặt Trì Diễn.

Anh vẫn lạnh nhạt như cũ, mỗi lần gặp chỉ là kiểu “bác sĩ – người nhà nhân”, chẳng hơn chẳng kém.

đến một ngày, tôi nhận được cuộc gọi của ba.

Vấn đề về dòng tiền đột nhiên căng thẳng, dự án của công ty có nguy cơ bị đình trệ.

Tôi đứng ở hành lang viện nghe điện thoại rất lâu.

quay người lại, liền thấy Trì Diễn tựa vào khung cửa, không đã đứng đó từ giờ.

Anh cau mày, im lặng, không nói .

Một tuần sau, ba tôi bất ngờ nhận được đề nghị hợp tác từ một đối tác cũ tưởng chừng đã cắt đứt liên lạc.

Điều kiện hợp đồng không chỉ tốt, mà như cơn mưa giữa hạn.

Tim tôi khẽ động.

Một linh cảm mơ hồ dâng lên.

Tùy chỉnh
Danh sách chương