Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi kết thúc chuyến lưu diễn toàn cầu phát hiện người phụ nữ sống trong biệt thự của tôi, dẫn đứa trẻ.
“ người là ai?” Tôi ngạc nhiên hỏi.
Nhìn thấy người phụ nữ đó dùng đồ của tôi – cả quần áo lẫn trang sức – như thể của mình.
Tôi giận sôi máu: “Cô tự tiện đụng vào đồ của tôi là sao?”
“Đồ của cô? Mơ à? Đây là đồ của tôi.” – cô ta liếc tôi đầy khinh bỉ.
“Cô là kẻ hầu – nếu là thời xưa, mỗi ngày đều phải thỉnh an tôi đấy.”
“Cô bị điên à?” – tôi cạn lời.
Cô ta tiếp, “Thôi được , tôi cô là món đồ chơi anh ấy bao nuôi thôi. tôi có địa vị, có danh tiếng, không lạ khi cô cứ bám .”
“Tôi không phải người nhỏ nhen, cần cô thân phận vẫn có cơm ăn.”
Cậu bé đi cô ta học , phun nước bọt vào tôi: “Đồ đàn xa! Vợ nhỏ!”
“ cô là Mặc?” – tôi cười khẩy vì giận.
“Ồ? Thừa nhận à?” – gương cô ta càng thêm đắc ý. “Vậy điều chút, dọn sang phòng khách ở. Gặp tôi phải gọi là ‘Phu nhân’! Giờ đi chuẩn bị nước tắm cho tôi với Nhạc Nhạc!”
Con cô ta, Nhạc Nhạc, vỗ reo lên: “Vợ bé mau đi xả nước!”
Tôi quay người gọi điện cho bố : “Bố, vợ cả của con bố dẫn con thất ở biệt thự của con, con là vợ bé. Bố thấy sao?”
“Nam Kiều, con bình tĩnh. Đừng nổi nóng, bố cho người điều tra ngay. Nếu đúng là thằng Mặc khốn nạn đó làm chuyện , bố sẽ đích thân bay về, đánh gãy chân nó!” – giọng bố , Chi Hồng, vang lên từ đầu dây bên kia.
“Vâng, bố, con chờ tin từ bố.” – tôi cúp máy.
Ánh mắt tôi lướt qua mẹ con ngồi trong phòng khách.
Tô Vi Vi cầm chiếc vòng ngọc trắng của tôi, cố gắng nhét vào mình. Vòng quá nhỏ, cô ta không đeo .
“Tôi lần cuối,” – giọng tôi không lớn, nhưng dứt khoát – “Dắt con cô, rời khỏi nhà tôi ngay lập .”
“Nếu không, tôi sẽ báo công an.”
Tô Vi Vi khựng lại.
“Nhà cô?” – cô ta cười nhạo – “Cô tưởng mình là thá gì dám câu đó? Nực cười thật sự!”
Con cô ta bắt chước: “Đồ đàn xa! Cút đi!”
Tôi không đôi co nữa, rút điện thoại ra.
“Không đi đúng không? Được thôi.” – tôi dứt khoát bấm ba số “110”.
“Cô dám gọi người?” – Tô Vi Vi thấy tôi định gọi cảnh sát lao tới, hất điện thoại của tôi xuống đất.
Tôi chưa kịp phản ứng, cô ta đã ném vỡ điện thoại.
“ Vương! Chị Trương! đứng đó làm gì?” – Tô Vi Vi gào lên, mũi vặn vẹo vì giận – “Giữ chặt con ranh hỗn láo lại cho tôi!”
người giúp việc trung niên đi ra.
“Nghe chưa? Giữ lấy nó! Không tôi bảo tôi trừ lương các người!”
Nghe vậy, người kia giữ chặt tôi, ép tôi nằm xuống sàn.
“Thả tôi ra! Các người làm vậy là phạm pháp đấy!” – tôi trừng mắt nhìn Tô Vi Vi, lên tiếng đe dọa.
Cô ta chẳng mảy may sợ, giơ tát tôi .
“Chát!” – tát thứ lập giáng xuống.
“Cho cô mũi không điều. Đồ đàn làm tiểu tam, dám lên trước thất!”
“Ha ha ha! Đánh hay lắm! Mẹ đánh hay quá!” – Nhạc Nhạc hưng phấn mức nhảy cẫng lên, vỗ hét lớn.
Nó vùng khỏi Tô Vi Vi, nhảy thẳng lên lưng tôi dậm mạnh:
“Đồ đàn xa! xa! Hây! Hây!”
khi Nhạc Nhạc mệt , Tô Vi Vi mới kéo nó xuống, quay sang ra lệnh cho người giúp việc giữ tôi:
“Đủ . Vương, chị Trương, kéo thứ dơ bẩn ra ngoài cho tôi, đừng để ô uế chỗ sạch sẽ của tôi.”
người giúp việc lập kéo tôi đi, ném thẳng ra trước cửa.
Tô Vi Vi đi , chống nạnh, dốc toàn lực gào lên như điên:
“Mau ra xem , mọi người mau ra xem đi! Con giáp thứ mười ba không hổ, mò tới tận nhà người ta cướp của đây ! Mau xem đồ rác rưởi đi!”
“ là nó, con hồ ly tinh !” – Tô Vi Vi vào tôi, nước bọt bay tứ tung.
“Nó cứ bám lấy tôi, tôi đi vắng là nó tranh thủ chiếm nhà, ngay cả đồ của con tôi nó muốn cướp! Trên đời sao lại có kẻ không liêm sỉ như vậy chứ!”
Cô ta gào khóc, diễn như thật.
Hàng xóm xung quanh quả nhiên bị tiếng ồn kéo ra.
Sau khi nghe cô ta kể lể, đám đông lập nổi giận.