Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2
“Phì! Còn trẻ mà không làm tử tế!” – Một bà xách làn rau tiếng trước, nhổ một bãi nước bọt ngay cạnh chân tôi.
“Ăn bảnh bao tưởng mình sang chảnh lắm, ngờ chuyên làm mấy trò đê tiện!” – Một phụ nữ trung niên tóc uốn xoăn, đầy vẻ khinh bỉ.
“Đánh nó ! Loại phá hoại gia đình người khác thì đáng bị đánh!” – không đám đông hét to.
Một chiếc lá rau hỏng bay tới, dính đầy trán tôi.
Tiếp theo là nửa bánh bao cứng ngắc đập trúng vai tôi.
một chai nước khoáng rỗng “cốp” một trúng lưng tôi.
“Cút ! Đừng làm bẩn khu nhà của chúng tôi!”
rủa và đồ vật mưa trút xuống tôi.
Bọn họ quá đông, tôi không thể né được. Cơ thể bị thương, người thì đầy vết bẩn.
Vi Vi đứng trên bậc thềm, khoanh tay, lạnh lùng nhìn tôi bị vây đánh, vẻ khoái trá.
lúc hỗn loạn, đó giơ điện thoại quay, ống kính nhắm thẳng vào tôi.
“Bảo đâu! Bảo đâu hết !” – Vi Vi thấy hiệu quả đạt được, hét lớn hơn –
“Các người chết hết à?! Mau ném con đàn bà không rõ lai lịch ra ngoài cho tôi! Ngay lập tức!”
Hai bảo đồng phục bị thu hút từ sớm nhưng vẫn do dự chưa dám can thiệp.
Giờ nghe tiếng hét của , thấy dân chúng phẫn nộ, cuối cùng không chần chừ nữa.
Họ lạnh tiền, mỗi người một bên giữ lấy tay tôi.
“! Ra ngoài!”
Tôi bị họ kéo lê ra khỏi khu nhà.
Căn thự đó là bố tôi mua tặng tôi, nhưng tôi không ở thường xuyên.
Chỉ khi nào tâm trạng bức bối hoặc bí ý tưởng sáng tác, tôi về đó yên tĩnh suy nghĩ.
Vì vậy, bảo và hàng xóm quanh đây không tôi là .
Có lẽ vì thế, họ tin rằng nhà đó là của Vi Vi.
“Tiểu tam đáng đời!”
“Cút càng xa càng tốt!”
Giữa một rừng lời rủa, tôi bị vứt bỏ một cách nhếch nhác ngay trước cổng khu dân cư.
Điện thoại và túi xách của tôi vẫn còn thự, tôi hoàn toàn tay trắng.
Tôi cứ dọc theo con đường lớn, mãi gặp được một người.
Tôi vội vàng chặn , mượn điện thoại cho bạn thân – Thẩm Ly.
“Trời đất! Nam Kiều, cậu bị cướp hay bị bom vậy?!” – Chiếc xe thể thao của Thẩm Ly phanh kít bên cạnh tôi, ấy bật xe lao xuống, mắt trợn tròn.
Tôi mở chui vào ghế phụ: “Về nhà cậu. Đừng làm ầm , đặc là đừng để bố tớ .”
Thẩm Ly vặn tay lái, không ngớt: “ thằng chết tiệt đâu ?! Vợ bị đánh thành thế mà nó còn bốc hơi được à?!”
Tôi kể vắn tắt mọi xảy ra hôm nay.
“ Vi Vi? Chưa từng nghe tên !” – Thẩm Ly nhíu mày thắt .
“ làm rể bên nhà cậu, giới mà không ? lấy tư cách gì mà đòi làm ‘vợ cả’ chứ?”
“Bố tớ từ đầu không ưa anh , bảo nhìn là nhắm vào tiền.” – Tôi nhìn ra khung sổ, cảnh vật lùi nhanh về sau.
“Giờ hay , để người lấy danh ‘vợ cả’ đuổi tớ ra khỏi nhà.”
“Đệt!” – Thẩm Ly buông một câu tục. “ thứ gì thế không ! Để tớ người xử lý bọn chúng.”
Tôi vội ngăn Ly , nói để tôi tự giải quyết.
Về đến căn hộ cao cấp của Thẩm Ly giữa trung tâm thành phố, ấy vẫn một cú điện thoại, giọng ngọt ngào lạnh lẽo rót băng.
Chưa đầy hai mươi phút sau, một nhân viên đồng phục ban quản lý mang túi xách của tôi đến tận .
Điện thoại và giấy tờ đều ở đó. Tôi lập tức lấy điện thoại cho .
“Xin lỗi, thuê bao quý khách hiện đang tắt máy…” Giọng tổng đài lạnh băng.
Trợ lý theo dõi lịch trình của anh nhanh chóng trả lời:
“Phu nhân, tổng giám đốc khẩn cấp bay sang Mỹ chiều hôm qua tham gia buổi đàm phán cuối cùng thương vụ sáp nhập với tập đoàn TL. Dự kiến một tuần. Hiện đang trên máy bay.”
Tôi cảm thấy bất an, có linh cảm chẳng lành đang lởn vởn quanh mình.
Lúc đó, Thẩm Ly hớt hải chạy tới, giơ điện thoại , tái mét:
“Nam Kiều! Nhìn ! Con tiện đó dám đăng thế hả?!”
Trên màn hình là một tài khoản lập trên nền tảng video ngắn, tên: “Người bảo lặng thầm – Vi Vi”, ảnh đại diện chính là Vi Vi.
Video nhất có tiêu đề chói mắt: 【Tiểu thư nhà giàu thì sao? Tự nguyện làm tiểu tam, tới tận khiêu khích vợ cả bị đuổi thẳng cổ!】
Mở video ra – chính là những cảnh nhục nhã nhất của tôi sáng nay trước cổng thự ở Blue Hill:
Bị đè xuống đất tát vào , bị Nhạc Nhạc giẫm , bị hàng xóm ném rau thối, bị bảo thô bạo kéo …