Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/709zjps85C

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Tôi vừa cữ xong, mẹ chồng đã sinh một con.

tự thấy mình đã lớn tuổi, nên nói tôi:

“Một con cừu cũng là chăn, con cừu cũng là chăn, vậy nhỏ cứ để con .”

Chồng tôi là kẻ ngu hiếu, đồng tình mẹ mình, mẹ con hợp sức ép tôi phải chấp nhận.

, tôi cãi nhau một trận long trời lở đất họ.

Tìm bạn thân tâm , cô nhắc nhở tôi:

“Cậu nên điều tra trước , xem nhỏ rốt cuộc có phải viên ngọc muộn màng mẹ chồng cậu sinh ra… hay là con riêng mà chồng cậu lén lút có ?”

01

Vì mẹ chồng tôi quê, suốt cả thai kỳ bà cũng không chịu đến tôi, nên gần một năm rồi tôi chưa gặp bà .

Vừa hết cữ, tôi đã nhận cuộc gọi từ mẹ chồng.

Bà nói thẳng vấn đề:

“Mẹ sinh nữa rồi.”

“Hả?”

Tôi cứ ngỡ mình nghe nhầm.

“Hả cái mà hả, mẹ đã sinh con trai cho nhà họ Kiều, đây là đại hỷ !”

“Có lẽ vậy…” Tôi không nhịn lẩm bẩm.

“Hân Nghi, con nói vậy là có ý ? Có phải con ghen tị vì mẹ sinh con trai không?”

Tôi thực cạn lời:

“Mẹ à, con bận con của con đây, làm có thời gian mà ghen tị mẹ. Mẹ cứ an tâm mà cữ .”

Tôi hoàn toàn không biết mẹ chồng mang thai, Kiều Minh Huy – chồng tôi – cũng chưa từng nhắc đến.

Dù sinh con đẻ cái là riêng của bố mẹ chồng, nhưng họ đều đã sáu mươi tuổi rồi, giờ sinh nhỏ, sớm muộn cũng thành gánh nặng cho vợ chồng tôi.

Quả nhiên, mẹ chồng lập tức đưa ra yêu cầu:

“Mẹ lớn tuổi rồi, sinh con tổn hao nguyên khí, mẹ phải dưỡng sức một thời gian. Dù con cũng đang Như Như, một con cừu cũng chăn, con cừu cũng chăn, cả đều giao cho con nom !”

Tôi không đời con thay khác, lập tức từ chối:

“Không , con không ! Ai sinh tự , con không mong cậy nhờ mẹ, mẹ cũng đừng mong dựa con!”

Mẹ chồng vẫn tiếp tục dây dưa, tôi tức giận đến mức cúp thẳng điện thoại.

Càng nghĩ càng giận!

Lúc tôi mang thai, mẹ chồng đã sớm nói rằng:

“Ai sinh , mẹ Minh Huy khôn lớn đã là may lắm rồi.”

“Con của con con phải tự , như vậy có lợi cho tình cảm mẹ con.”

“Dù mẹ cũng già rồi, không cậy con, giờ cũng không có nghĩa vụ giúp con con!”

Giờ hay rồi, mẹ chồng không những không giúp tôi, mà tôi giúp bà con. Trên đời có cái lý như vậy không chứ!

02

Kiều Minh Huy làm về, hiếm hoi lắm mua cho tôi một bó hồng đỏ.

Nhìn thấy hoa tươi, tâm trạng tôi có phần tốt hơn, định chờ đến lúc ngủ rồi nói anh ta.

Không ngờ, chính Kiều Minh Huy không nhịn trước.

“Vợ ơi, mẹ anh có gọi cho em không?”

“Có, vậy?”

“Vậy em… đồng ý rồi chứ?”

Tôi hỏi ngược :

“Anh thấy em nên đồng ý không?”

Kiều Minh Huy khó xử nói:

“Hay là… em cứ đồng ý . Mẹ anh sức khỏe thực không tốt, bà cũng không cách khác.”

Tôi không biết mẹ chồng đã nói Kiều Minh Huy.

Rõ ràng là anh ta đã đứng về phía bà .

Tôi đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn anh ta:

“Mẹ anh không cách khác, vậy tôi có cách chắc?”

“Đã biết sức khỏe không tốt, tại sinh con tuổi ?”

Kiều Minh Huy không biết phải trả lời thế , chỉ có thể yếu ớt giải thích:

“Mẹ anh chỉ là sinh cho anh một bầu bạn thôi mà!”

Tôi bật cười:

“Anh đã trưởng thành, có vợ có con rồi, cần một em trai sơ sinh để bầu bạn ?”

“Mẹ anh không phải sinh cho anh một bầu bạn, mà là sinh cho tôi một gánh nặng đấy!”

“Không phải vậy đâu vợ ơi, em hiểu lầm rồi. Nếu thực để mẹ anh gửi con đây, anh sẽ đòi bà tiền sinh hoạt phí mà!”

Tôi kinh ngạc trước ngây thơ của anh ta, càng không ngại thẳng thắn nói:

“Anh chưa tỉnh ngủ ? Anh nghĩ đây là có đưa tiền sinh hoạt phí hay không à?”

Thấy không thể thuyết phục tôi, sắc mặt Kiều Minh Huy có chút khó chịu:

“Vậy em nói xem phải làm ? Bố mẹ anh lớn thế , bây giờ chẳng lẽ không thể cậy anh ?”

“Có thể cậy anh, nhưng đừng mong dựa tôi. Nếu anh em trai, nghỉ việc mà tự !”

Tôi lạnh lùng vứt câu , rồi bế con về phòng ngủ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương