CHƯƠNG 1
Chương 1:
Văn án:
Năm đó, lúc đói khổ đời tôi, tôi đã đi làm thuê cho Trần Kình.
Chép bài giùm một ngày, đổi được một cơm.
Sau này, khi tôi tốt nghiệp đại học, Trần Kình đã tìm đến tôi.
“ là hai triệu, từ nay em sẽ là vị hôn thê của anh.”
…
Hồi học cấp ba, mẹ tôi không hề cho tôi , một xu cũng không.
nói:
“Đã có gan chống đối cứng đầu đòi đi học, thì đừng có sợ không có ăn cơm.”
là tôi đi học, nhét hai trăm đồng dành dụm được vào túi, rồi đầu lên đường.
Hai trăm đồng dù tiết kiệm dữ lắm cũng chỉ đủ nửa tháng.
Hết rồi, tôi chỉ còn uống nước cầm hơi. Khi ấy lớp học còn chưa có máy đun nước nóng.
Nước suối lạnh buốt đổ đầy bụng, trời thu lại se lạnh, khiến dạ dày tôi như đông cứng lại.
Chỉ cần lắc người là nghe thấy tiếng nước ở trong bụng.
Tôi đã nhịn đói liên tiếp ba ngày.
Khi đó tôi mới mười bốn còn nhịn đói ba ngày, khiến tôi khi nhìn thấy người đi đường cũng muốn xông lại cắn lấy một miếng.
cả thấy cỏ dại ven đường, tôi cũng phải nhổ lên nhai thử một cái.
Đến lúc sắp ngất đi vì đói, thì thấy Trần Kình ngồi cạnh tôi ăn cơm.
Tôi nhìn chằm chằm vào cơm của anh.
Anh thì quay sang gặp ánh mắt tôi. Tôi chẳng thèm động đậy, chỉ nhìn trừng trừng vào cơm.
Anh bị tôi nhìn đến rùng cả mình, nhỏ giọng hỏi:
“Em có muốn ăn chung không?”
Mắt tôi sáng rực lên:
“Thật hả?”
Anh thở phào, gật đầu:
“Em ăn đi. Mẹ anh cho nhiều lắm, anh ăn không hết…”
Sau này anh kể lại, ánh mắt lúc đó của tôi không giống một người muốn ăn cơm, giống như muốn ăn cả anh.
Anh khi đó bị dọa cho đến mức cảm thấy việc đưa cơm cho tôi cũng coi như chuộc lại được một mạng.
Sau đó tôi đã làm việc cho anh một thời gian dài, trong giờ học thì ghi chép bài hộ, sau giờ học thì lau bàn cho anh.
Đổi lại chỉ là một, hai cơm.
Mỗi lần mang cơm, anh đều mang một phần cho tôi. Tôi sau đó chia một suất thành ba sáng, trưa, tối nhưng dù không đủ sống.
Anh thấy lại dúi đồ ăn vặt cho tôi:
“ là thịt bò khô, mẹ anh mang về lúc Tết, chắc còn ăn được.”
Tôi nhận lấy, nhai nhai nhai… nhai mãi không đứt.
“ là bánh thu còn sót lại từ Thu.”
Tôi cầm lấy, bánh thu nhân ngũ vị, nhai.
“Cái này là kẹo thực mẹ anh mua.”
Tôi do dự một chút, rồi nhanh tay bóc ra, nhai …
Mấy thứ đó anh toàn nhét cho tôi lúc đang học, còn tôi thì lại ăn trong lớp.
Đến lúc tan học, anh nhìn tôi trợn mắt:
“Cả hai to đựng kẹo thực, em cũng ăn hết rồi á?”
“Ừm…”
Anh mặt mũi tuyệt vọng:
“Yên Yên, liệu anh có c.h.ế.t em không ?”
Anh có c.h.ế.t tôi hay không thì tôi chẳng , nhưng lúc đó tôi thì thật sự sắp c.h.ế.t đói rồi.
…
Tôi đã sống dựa vào đồ ăn anh mang đến suốt một thời gian dài.
Cho đến kỳ nghỉ Quốc khánh.
Ban đầu tôi định về nhà ở tạm.
Ai ngờ vừa về đến cửa, mẹ đã túm cổ áo kéo tôi ra ngoài.
quyết không cho tôi ở lại.
nói:
“Mày đi học một ngày, thì một ngày tao không nhận mày là con . Con người ta bằng mày thì đi Quảng Đông làm công nhân hết rồi, chỉ có mày là tiểu thư, không nghe lời. Đã giỏi đến thì đừng trông vào cái nhà này nữa, tự làm bản thân đi, tốt thì mày khỏi về luôn.”
Tôi khịt mũi, xách ba lô đứng ngại ngần cửa.
Trong nhà tỏa ra mùi gà hầm thơm nức, cửa chính còn đang mở rộng.
Mẹ tôi sau đó bưng nồi gà ra, em trai em nhào đến tranh nhau ăn.
Em út lúc quay lại liếc nhìn tôi, liền bị mẹ tát một cái:
“Ăn đi, nhìn nó làm gì!”
Em út im re, ngồi ngắn lại.
Tôi cúi đầu nhìn thấy ánh đèn vàng vọt kéo bóng tôi dài ra, cái bóng cũng cúi gằm, buồn bã như tôi .
Sau đó, mẹ đóng cửa. Ánh sáng cũng dần mất đi.
Tôi ôm ba lô bước đi về phía ngược lại.
Đêm ấy, tôi ngủ lại ở ga tàu.
Sáng hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy đã thấy Trần Kình.
Anh chuẩn bị đi du lịch bố mẹ. Vừa bước vào cửa kiểm soát vé, ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi, anh giật mình:
“Sao em lại ở ?”
“Mẹ không cho em về nhà. Ở ga tàu sẽ ấm hơn.”
“Đệt, cái em nói là mẹ ruột hả?”
“Ừ.”
“……”
Hôm đó, anh không lên tàu nữa.
Tôi không anh nói gì bố mẹ, chỉ thấy bố mẹ anh lên tàu đi , còn anh ở lại.
Tiễn bố mẹ xong, anh quay lại nhìn tôi, thở dài:
“Đi đi, về nhà anh.”
Anh đi , tôi vội xách ba lô chạy theo.
Anh lớn hơn tôi hai , chân dài, đi một bước thì tôi phải chạy ba bước mới đuổi kịp.
Đi được mấy bước, anh quay lại, giật lấy ba lô của tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn, gặp ánh mắt anh, anh lại cười:
Chương 1:
Văn án:
Năm đó, lúc đói khổ đời tôi, tôi đã đi làm thuê cho Trần Kình.
Chép bài giùm một ngày, đổi được một cơm.
Sau này, khi tôi tốt nghiệp đại học, Trần Kình đã tìm đến tôi.
“ là hai triệu, từ nay em sẽ là vị hôn thê của anh.”
…
Hồi học cấp ba, mẹ tôi không hề cho tôi , một xu cũng không.
nói:
“Đã có gan chống đối cứng đầu đòi đi học, thì đừng có sợ không có ăn cơm.”
là tôi đi học, nhét hai trăm đồng dành dụm được vào túi, rồi đầu lên đường.
Hai trăm đồng dù tiết kiệm dữ lắm cũng chỉ đủ nửa tháng.
Hết rồi, tôi chỉ còn uống nước cầm hơi. Khi ấy lớp học còn chưa có máy đun nước nóng.
Nước suối lạnh buốt đổ đầy bụng, trời thu lại se lạnh, khiến dạ dày tôi như đông cứng lại.
Chỉ cần lắc người là nghe thấy tiếng nước ở trong bụng.
Tôi đã nhịn đói liên tiếp ba ngày.
Khi đó tôi mới mười bốn còn nhịn đói ba ngày, khiến tôi khi nhìn thấy người đi đường cũng muốn xông lại cắn lấy một miếng.
cả thấy cỏ dại ven đường, tôi cũng phải nhổ lên nhai thử một cái.
Đến lúc sắp ngất đi vì đói, thì thấy Trần Kình ngồi cạnh tôi ăn cơm.
Tôi nhìn chằm chằm vào cơm của anh.
Anh thì quay sang gặp ánh mắt tôi. Tôi chẳng thèm động đậy, chỉ nhìn trừng trừng vào cơm.
Anh bị tôi nhìn đến rùng cả mình, nhỏ giọng hỏi:
“Em có muốn ăn chung không?”
Mắt tôi sáng rực lên:
“Thật hả?”
Anh thở phào, gật đầu:
“Em ăn đi. Mẹ anh cho nhiều lắm, anh ăn không hết…”
Sau này anh kể lại, ánh mắt lúc đó của tôi không giống một người muốn ăn cơm, giống như muốn ăn cả anh.
Anh khi đó bị dọa cho đến mức cảm thấy việc đưa cơm cho tôi cũng coi như chuộc lại được một mạng.
Sau đó tôi đã làm việc cho anh một thời gian dài, trong giờ học thì ghi chép bài hộ, sau giờ học thì lau bàn cho anh.
Đổi lại chỉ là một, hai cơm.
Mỗi lần mang cơm, anh đều mang một phần cho tôi. Tôi sau đó chia một suất thành ba sáng, trưa, tối nhưng dù không đủ sống.
Anh thấy lại dúi đồ ăn vặt cho tôi:
“ là thịt bò khô, mẹ anh mang về lúc Tết, chắc còn ăn được.”
Tôi nhận lấy, nhai nhai nhai… nhai mãi không đứt.
“ là bánh thu còn sót lại từ Thu.”
Tôi cầm lấy, bánh thu nhân ngũ vị, nhai.
“Cái này là kẹo thực mẹ anh mua.”
Tôi do dự một chút, rồi nhanh tay bóc ra, nhai …
Mấy thứ đó anh toàn nhét cho tôi lúc đang học, còn tôi thì lại ăn trong lớp.
Đến lúc tan học, anh nhìn tôi trợn mắt:
“Cả hai to đựng kẹo thực, em cũng ăn hết rồi á?”
“Ừm…”
Anh mặt mũi tuyệt vọng:
“Yên Yên, liệu anh có c.h.ế.t em không ?”
Anh có c.h.ế.t tôi hay không thì tôi chẳng , nhưng lúc đó tôi thì thật sự sắp c.h.ế.t đói rồi.
…
Tôi đã sống dựa vào đồ ăn anh mang đến suốt một thời gian dài.
Cho đến kỳ nghỉ Quốc khánh.
Ban đầu tôi định về nhà ở tạm.
Ai ngờ vừa về đến cửa, mẹ đã túm cổ áo kéo tôi ra ngoài.
quyết không cho tôi ở lại.
nói:
“Mày đi học một ngày, thì một ngày tao không nhận mày là con . Con người ta bằng mày thì đi Quảng Đông làm công nhân hết rồi, chỉ có mày là tiểu thư, không nghe lời. Đã giỏi đến thì đừng trông vào cái nhà này nữa, tự làm bản thân đi, tốt thì mày khỏi về luôn.”
Tôi khịt mũi, xách ba lô đứng ngại ngần cửa.
Trong nhà tỏa ra mùi gà hầm thơm nức, cửa chính còn đang mở rộng.
Mẹ tôi sau đó bưng nồi gà ra, em trai em nhào đến tranh nhau ăn.
Em út lúc quay lại liếc nhìn tôi, liền bị mẹ tát một cái:
“Ăn đi, nhìn nó làm gì!”
Em út im re, ngồi ngắn lại.
Tôi cúi đầu nhìn thấy ánh đèn vàng vọt kéo bóng tôi dài ra, cái bóng cũng cúi gằm, buồn bã như tôi .
Sau đó, mẹ đóng cửa. Ánh sáng cũng dần mất đi.
Tôi ôm ba lô bước đi về phía ngược lại.
Đêm ấy, tôi ngủ lại ở ga tàu.
Sáng hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy đã thấy Trần Kình.
Anh chuẩn bị đi du lịch bố mẹ. Vừa bước vào cửa kiểm soát vé, ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi, anh giật mình:
“Sao em lại ở ?”
“Mẹ không cho em về nhà. Ở ga tàu sẽ ấm hơn.”
“Đệt, cái em nói là mẹ ruột hả?”
“Ừ.”
“……”
Hôm đó, anh không lên tàu nữa.
Tôi không anh nói gì bố mẹ, chỉ thấy bố mẹ anh lên tàu đi , còn anh ở lại.
Tiễn bố mẹ xong, anh quay lại nhìn tôi, thở dài:
“Đi đi, về nhà anh.”
Anh đi , tôi vội xách ba lô chạy theo.
Anh lớn hơn tôi hai , chân dài, đi một bước thì tôi phải chạy ba bước mới đuổi kịp.
Đi được mấy bước, anh quay lại, giật lấy ba lô của tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn, gặp ánh mắt anh, anh lại cười: