Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8fJRuSoe81

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 2

Chương 2:

“Yên Yên, anh đúng là xui xẻo mà sao lại đụng phải em chứ. Bố mẹ anh vốn định anh đi biển chơi, mà giờ anh lại phải xách ba lô cho em.”

“Xin lỗi…”

“Thôi thôi bỏ đi, em có đói không?”

“Đói…”

“Được rồi, nhân lúc anh còn tiền, anh em đi ăn tiệm một bữa.”

Tôi ở nhà anh Trần Kình ngày.

Nhà anh hẳn nhà tôi.

Nhà tôi có bốn con, lớn khóc, nhỏ quậy, cả bốn chen chúc trong một , lúc nào cũng bừa bộn.

Nhà anh thì chỉ có mình anh, cả căn nhà gọn gàng sạch sẽ, sáng sủa đẹp đẽ.

Khu nhà có cây xanh, đi lại thì có thang máy, trong nhà có cho khách, ban công còn có hoa cỏ.

Chỉ có một khuyết điểm là không có đồ ăn.

Nửa đêm tôi vì đói mà giật mình tỉnh dậy, tìm khắp cũng không thấy gì bỏ bụng, đến cả kẹo tiêu thực cũng không có.

Cuối cùng tôi nhắm vào cây quýt nhỏ ở ngoài ban công.

Tôi nhìn chằm chằm quýt suốt nửa tiếng, cho đến khi Trần Kình đi ngang qua rồi nhìn hướng ban công, vừa thấy tôi thì hét toáng:

“!!! Má ơi có ma!!!”

Tôi sững lại, quay đầu nhìn, anh mới ra là tôi.

“Không phải chứ… Yên Yên, em ngồi xổm ngoài ban công làm gì thế? À… là quýt hả? Em muốn ăn thì cứ hái đi!”

Hôm đó anh dọa đến mức chảy cả nước , mà tôi cũng khóc.

Tôi ôm quýt vừa cảm động tới chảy nước vừa thấy nó ngon cực kỳ, vị quýt ngọt lịm!

Hôm sau, anh tôi ra ngoài đồ ăn, cả đồ vặt. Anh còn dặn đi dặn lại:

“Yên Yên, em không được nửa đêm tắt đèn, tóc xõa, ngồi chồm hỗm ngoài ban công nữa, âm u lắm không?”

Tôi gật đầu lia lịa, nhìn anh đầy ơn.

Anh bắt gặp ánh tôi, khựng lại một chút, sau mới bật cười.

“Đi thôi, về nhà.”

Hôm đó trở về, tôi nấu cơm, ăn xong thì làm bài tập, rồi giảng đề cho anh.

Anh mấy để tâm, ngồi phớt lờ nhìn vở, nghe cũng chỉ được dăm ba câu.

Sau đó, anh chợt ra, cầm chứng minh nhân dân của tôi rồi hỏi:

“Yên Yên, em mới mười bốn tuổi mà học ba rồi á?”

Tôi suy nghĩ rồi nghiêm túc giải thích:

“Em học tiểu học nhảy . Không học mẫu giáo, sáu tuổi vào thẳng một, học xong thì chuyển trường nhảy lên ba. Thế nên so với mọi người, em nhỏ hơn hai tuổi.”

“Chậc, học gấp gáp thế để làm gì?”

“Trước đây ba mẹ em nói, mười sáu tuổi sẽ phải đi làm công. Em lúc nhỏ nghĩ, chỉ cần kịp đỗ đại học trước mười sáu tuổi thì sẽ không phải đi làm. Nhưng đến khi học ba cần đóng học phí, thế là ba mẹ vẫn bắt em đi làm. bảo ngoài xã hội không quản nghiêm như ở nhà, em mười bốn tuổi cũng có thể đi kiếm tiền rồi.”

“……”

Hôm đó anh im lặng thật lâu, sau lại tức đến bật cười:

“Mới mười bốn tuổi… ba mẹ em cũng tài thật.”

Kỳ nghỉ đó, tôi vốn định tìm việc làm thêm, nhưng chưa đủ mười sáu tuổi nên chỗ nào , cuối cùng chỉ tìm được công việc đi quảng cáo, một ngày tám mươi tệ.

Anh rảnh rỗi, cũng đi tìm việc làm thêm, việc của anh chính là làm người đi bắt đám quảng cáo.

Tôi nửa ngày, anh bắt về, nghe anh giáo huấn nửa buổi.

Tan ca, tôi cầm tám mươi tệ, anh cầm một trăm hai.

Tôi nhìn tám mươi của mình, lại nhìn một trăm hai của anh.

Anh nhướng mày, liền nhét tiền vào túi.

Tôi cầm tám mươi, do dự một lúc, sau cùng vẫn đưa cho anh:

“Anh Trần Kình, em mời anh ăn cơm.”

Anh ngẩn ra, rồi mới .

Ở cửa khu nhà anh có một quán ăn nhỏ.

Hai bát mì, một đĩa sủi cảo hấp, một đĩa bánh bao, tổng cộng bốn mươi tệ.

Những món tôi không rõ, chỉ hôm đó tôi được ăn rất no.

Kỳ nghỉ nối liền với cuối tuần, vì thế tôi làm thêm được sáu ngày.

Trừ hôm bữa tôi mời anh ăn, cuối cùng trong tay còn bốn trăm bốn mươi tệ.

Ngày khai giảng là ngày tôi vui nhất, vì học bổng đã được phát xuống.

Cộng lại vừa đủ hai ngàn, tôi cầm xấp tiền, đếm đi đếm lại lần.

Sau đó tôi mượn điện thoại của anh Trần Kình.

Anh hỏi:

“Em mượn điện thoại làm gì vậy?”

“Tiền học ba của em là tiền đi vay của hàng xóm, nên giờ phải trả lại cho ấy.”

Anh ngơ ngác:

“Em phải trả bao nhiêu?”

“Một ngàn trăm.”

Trả xong còn lại trăm, đủ cho tôi sống một tháng rồi. Thậm chí ở cuối tháng tôi vẫn có thể đi tìm thêm việc .

Tôi thở phào, thậm chí còn tự thưởng cho mình cái cặp sách mới.

Cặp cũ đã rách nát, buộc ba bốn nút rồi. Cái mới tôi trên mạng, hai mươi tệ, vừa to vừa đựng được .

Anh nhìn tôi mà thở dài.

Anh với tôi là bạn cùng bàn, sau vẫn hay cơm cho tôi, nói là mẹ anh làm , thêm một phần cũng sao.

Trần Kình là một người rất tốt.

Mẹ anh cũng là một người rất tốt.

Bởi vì sau kỳ nghỉ , mỗi phần cơm anh cho tôi đều có một trứng ốp la.

Laf loại trứng được chiên riêng, còn rắc hành hoa.

Một cuối tuần nọ, anh hỏi tôi:

“Cuối tuần em có về nhà không?”

Tôi lắc đầu:

“Mẹ em không cho về.”

“Vậy vừa hay, chiều thu dọn rồi theo anh về nhà.”

“……”

Trường chúng tôi áp dụng chế độ 696: sáng sáu giờ vào học, tối chín giờ tan, học sáu ngày một tuần.

Chiều thứ học xong mới tính là bắt đầu nghỉ.

Ngày thứ thì giờ đã tan học, tôi thu dọn sách vở, đi cùng anh.

Tới nơi mới , của anh chuẩn cưới, nên hôm trước đã bắt đầu lo liệu.

Buổi tối tôi theo anh phụ một tay, xong việc thì ăn cơm nồi to, đêm thì ngủ chung với em anh.

Nửa đêm tỉnh dậy, tôi thấy anh đang ngồi ngoài khách chơi game.

Tôi bước lại gần. Anh thấy, bèn tắt điện thoại, hỏi:

“Sao vậy?”

“Anh chưa ngủ à?”

Chương 2:

“Yên Yên, anh đúng là xui xẻo mà sao lại đụng phải em chứ. Bố mẹ anh vốn định anh đi biển chơi, mà giờ anh lại phải xách ba lô cho em.”

“Xin lỗi…”

“Thôi thôi bỏ đi, em có đói không?”

“Đói…”

“Được rồi, nhân lúc anh còn tiền, anh em đi ăn tiệm một bữa.”

Tôi ở nhà anh Trần Kình ngày.

Nhà anh hẳn nhà tôi.

Nhà tôi có bốn con, lớn khóc, nhỏ quậy, cả bốn chen chúc trong một , lúc nào cũng bừa bộn.

Nhà anh thì chỉ có mình anh, cả căn nhà gọn gàng sạch sẽ, sáng sủa đẹp đẽ.

Khu nhà có cây xanh, đi lại thì có thang máy, trong nhà có cho khách, ban công còn có hoa cỏ.

Chỉ có một khuyết điểm là không có đồ ăn.

Nửa đêm tôi vì đói mà giật mình tỉnh dậy, tìm khắp cũng không thấy gì bỏ bụng, đến cả kẹo tiêu thực cũng không có.

Cuối cùng tôi nhắm vào cây quýt nhỏ ở ngoài ban công.

Tôi nhìn chằm chằm quýt suốt nửa tiếng, cho đến khi Trần Kình đi ngang qua rồi nhìn hướng ban công, vừa thấy tôi thì hét toáng:

“!!! Má ơi có ma!!!”

Tôi sững lại, quay đầu nhìn, anh mới ra là tôi.

“Không phải chứ… Yên Yên, em ngồi xổm ngoài ban công làm gì thế? À… là quýt hả? Em muốn ăn thì cứ hái đi!”

Hôm đó anh dọa đến mức chảy cả nước , mà tôi cũng khóc.

Tôi ôm quýt vừa cảm động tới chảy nước vừa thấy nó ngon cực kỳ, vị quýt ngọt lịm!

Hôm sau, anh tôi ra ngoài đồ ăn, cả đồ vặt. Anh còn dặn đi dặn lại:

“Yên Yên, em không được nửa đêm tắt đèn, tóc xõa, ngồi chồm hỗm ngoài ban công nữa, âm u lắm không?”

Tôi gật đầu lia lịa, nhìn anh đầy ơn.

Anh bắt gặp ánh tôi, khựng lại một chút, sau mới bật cười.

“Đi thôi, về nhà.”

Hôm đó trở về, tôi nấu cơm, ăn xong thì làm bài tập, rồi giảng đề cho anh.

Anh mấy để tâm, ngồi phớt lờ nhìn vở, nghe cũng chỉ được dăm ba câu.

Sau đó, anh chợt ra, cầm chứng minh nhân dân của tôi rồi hỏi:

“Yên Yên, em mới mười bốn tuổi mà học ba rồi á?”

Tôi suy nghĩ rồi nghiêm túc giải thích:

“Em học tiểu học nhảy . Không học mẫu giáo, sáu tuổi vào thẳng một, học xong thì chuyển trường nhảy lên ba. Thế nên so với mọi người, em nhỏ hơn hai tuổi.”

“Chậc, học gấp gáp thế để làm gì?”

“Trước đây ba mẹ em nói, mười sáu tuổi sẽ phải đi làm công. Em lúc nhỏ nghĩ, chỉ cần kịp đỗ đại học trước mười sáu tuổi thì sẽ không phải đi làm. Nhưng đến khi học ba cần đóng học phí, thế là ba mẹ vẫn bắt em đi làm. bảo ngoài xã hội không quản nghiêm như ở nhà, em mười bốn tuổi cũng có thể đi kiếm tiền rồi.”

“……”

Hôm đó anh im lặng thật lâu, sau lại tức đến bật cười:

“Mới mười bốn tuổi… ba mẹ em cũng tài thật.”

Kỳ nghỉ đó, tôi vốn định tìm việc làm thêm, nhưng chưa đủ mười sáu tuổi nên chỗ nào , cuối cùng chỉ tìm được công việc đi quảng cáo, một ngày tám mươi tệ.

Anh rảnh rỗi, cũng đi tìm việc làm thêm, việc của anh chính là làm người đi bắt đám quảng cáo.

Tôi nửa ngày, anh bắt về, nghe anh giáo huấn nửa buổi.

Tan ca, tôi cầm tám mươi tệ, anh cầm một trăm hai.

Tôi nhìn tám mươi của mình, lại nhìn một trăm hai của anh.

Anh nhướng mày, liền nhét tiền vào túi.

Tôi cầm tám mươi, do dự một lúc, sau cùng vẫn đưa cho anh:

“Anh Trần Kình, em mời anh ăn cơm.”

Anh ngẩn ra, rồi mới .

Ở cửa khu nhà anh có một quán ăn nhỏ.

Hai bát mì, một đĩa sủi cảo hấp, một đĩa bánh bao, tổng cộng bốn mươi tệ.

Những món tôi không rõ, chỉ hôm đó tôi được ăn rất no.

Kỳ nghỉ nối liền với cuối tuần, vì thế tôi làm thêm được sáu ngày.

Trừ hôm bữa tôi mời anh ăn, cuối cùng trong tay còn bốn trăm bốn mươi tệ.

Ngày khai giảng là ngày tôi vui nhất, vì học bổng đã được phát xuống.

Cộng lại vừa đủ hai ngàn, tôi cầm xấp tiền, đếm đi đếm lại lần.

Sau đó tôi mượn điện thoại của anh Trần Kình.

Anh hỏi:

“Em mượn điện thoại làm gì vậy?”

“Tiền học ba của em là tiền đi vay của hàng xóm, nên giờ phải trả lại cho ấy.”

Anh ngơ ngác:

“Em phải trả bao nhiêu?”

“Một ngàn trăm.”

Trả xong còn lại trăm, đủ cho tôi sống một tháng rồi. Thậm chí ở cuối tháng tôi vẫn có thể đi tìm thêm việc .

Tôi thở phào, thậm chí còn tự thưởng cho mình cái cặp sách mới.

Cặp cũ đã rách nát, buộc ba bốn nút rồi. Cái mới tôi trên mạng, hai mươi tệ, vừa to vừa đựng được .

Anh nhìn tôi mà thở dài.

Anh với tôi là bạn cùng bàn, sau vẫn hay cơm cho tôi, nói là mẹ anh làm , thêm một phần cũng sao.

Trần Kình là một người rất tốt.

Mẹ anh cũng là một người rất tốt.

Bởi vì sau kỳ nghỉ , mỗi phần cơm anh cho tôi đều có một trứng ốp la.

Laf loại trứng được chiên riêng, còn rắc hành hoa.

Một cuối tuần nọ, anh hỏi tôi:

“Cuối tuần em có về nhà không?”

Tôi lắc đầu:

“Mẹ em không cho về.”

“Vậy vừa hay, chiều thu dọn rồi theo anh về nhà.”

“……”

Trường chúng tôi áp dụng chế độ 696: sáng sáu giờ vào học, tối chín giờ tan, học sáu ngày một tuần.

Chiều thứ học xong mới tính là bắt đầu nghỉ.

Ngày thứ thì giờ đã tan học, tôi thu dọn sách vở, đi cùng anh.

Tới nơi mới , của anh chuẩn cưới, nên hôm trước đã bắt đầu lo liệu.

Buổi tối tôi theo anh phụ một tay, xong việc thì ăn cơm nồi to, đêm thì ngủ chung với em anh.

Nửa đêm tỉnh dậy, tôi thấy anh đang ngồi ngoài khách chơi game.

Tôi bước lại gần. Anh thấy, bèn tắt điện thoại, hỏi:

“Sao vậy?”

“Anh chưa ngủ à?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương