Ta chết vào một đêm đông năm Đại Tĩnh thứ nhất.
Lúc hấp hối, bên tai ta vẫn còn văng vẳng lời tuyên bố run rẩy của thái y: “Phu nhân tâm mạch đã đứt…”
Nhưng điều thực sự khiến ta nghẹt thở chính là người nam nhân đã vì cứu ta mà lấy thân thử thuốc, đến chết vẫn nắm chặt chiếc túi bình an đã phai màu.
Sống lại vào đêm tân hôn hai năm trước, ta giật phăng khăn voan, lảo đảo xông vào thư phòng.
Dưới ánh nến lung linh, người phu quân tương lai sẽ khuynh đảo triều chính đang phê duyệt công văn. Hôn phục màu đen huyền càng làm nổi bật lên nét mặt lạnh lùng như sương của hắn.
Ta lao vào vòng tay thoang thoảng mùi mực của hắn, nước mắt thấm ướt vạt áo: “Phu quân, đêm nay có thể nghỉ ngơi cùng thiếp được không?”
Bàn tay cầm bút của hắn khựng lại giữa không trung, một giọt chu sa rơi xuống, đỏ như nốt ruồi son.
“Khúc Lan Thu.” Giọng hắn lạnh như băng, “Lần này, nàng lại muốn làm nhục ta thế nào nữa?”