Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Nhược Trúc… ngươi… thấy điện không?”
Ta rơi lệ không ngừng, nghẹn ngào, vội vàng :
“Vương bá lo, ta lập tức người đi mời Hoàng thượng.”
Tình trạng lúc , ta không dám khỏi, đành sai một tiểu thái giám nhanh chóng đi truyền chỉ.
Thế nhưng chờ gần một nén nhang… vẫn thấy bóng dáng Hoàng thượng đâu, ta sốt ruột như lửa đốt.
Hoàng thượng trong quốc gia xã tắc, lê dân bách tính, thậm chí hậu cung phi tần,
nhưng kể từ Vương công công sinh bệnh, người chưa từng tới xem một lần.
Dù là người nuôi dưỡng ngài từ thuở tấm bé, thì xét … chỉ là nô tài, đối với người, lẽ đáng gì.
“Nhược Trúc à… bệ vụ bận rộn, nhớ nhắc ngài thức khuya quá, giữ gìn long thể.
“Ngài hay đau dạ dày, dùng bữa đúng giờ… chớ để đói sinh đau.**
“Dù trời ấm hơn, để ngài dùng nhiều đồ lạnh…**”
Ta khóc không thành tiếng, Vương công công vỗ nhẹ tay ta an ủi:
“Hài tử ngoan… ngươi trẻ, sau ta đi rồi… quá đau buồn.
Hãy cuộc mà ngươi .
“Cả , ta không con không cái, ngươi là đứa ta nhìn lớn lên…
Ngoài Hoàng thượng , người khiến ta lo lắng nhất… là ngươi.
Ngươi tốt… nhất định tốt.”
Ta nắm chặt lấy tay , nức nở:
“Vương bá… trong Nhược Trúc, người là phụ thân ta.
Xin người đi… bỏ lại ta một mình nơi chốn cung cấm …
Xin để ta cô đơn…”
12
“ khóc.” – Vương công công từ dưới gối lấy một bọc nhỏ, đặt vào tay ta:
“Trong lệnh bài xuất cung, văn thư thông hành, giấy tờ thân phận và ngân phiếu.
Ta chuẩn bị ngươi từ lâu rồi.
một phong thư, nếu hôm Hoàng thượng không đến, ngươi hãy đem trao lại người. Mong người nể mặt ta mà để ngươi cung.”
Ta khóc đến nỗi không phát thành tiếng, nhẹ nhàng xoa đầu ta một cái sau :
“đứa trẻ ngốc…”
Tay chầm chậm trượt xuống mép giường, trong tĩnh lặng, chỉ lại tiếng khóc ta vang vọng trong phòng.
Trước nhắm mắt, vẫn nhìn về phía cửa, nhưng cuối … vẫn đợi được Hoàng thượng đến.
Mãi đến gần trưa, Hoàng thượng mới lững thững đến.
Trên mặt người thoáng hiện chút áy náy:
“ tể tướng đang nghị sự trong điện, đến chậm một .”
Ta không gì, chỉ im lặng dâng lên bức thư Vương công công để lại.
Sau xem xong, người cất giọng hỏi:
“Bên cạnh giờ chỉ lại ngươi là người cũ.
Ngươi thực sự cung sao?”
Ta quỳ trên mặt đất, trầm mặc một lời.
Hồi lâu, người mới :
“ là tâm nguyện Vương công công, chuẩn theo vậy.”
Hoàng thượng đích thân an táng Vương công công, tự tay viết bài minh văn lên bia đá,
lại ban thêm không ít vàng bạc, châu báu làm vật tùy táng.
Nhưng người khuất, những thứ ấy… mang theo được đâu?
Đến ngày thất đầu Vương công công, ta mới vào điện xin từ biệt.
Người khẽ nhíu mày:
“Ngươi nôn nóng khỏi cung đến thế sao?”
Ta vội quỳ xuống:
“Bệ xem thư Vương bá, chuẩn lời phép nô tỳ đi, lẽ lại là lời đùa?”
Người bật cười nhạt:
“Thì sao? thể ngươi đi, thể giữ ngươi ở lại.”
Ta nhìn người đứng nơi cao cao tại thượng, trong bỗng nhiên dâng lên một tia kiên quyết:
“Bệ , nô tỳ từ vào cung đến chưa từng khỏi kinh thành.
chỉ mong không lặng lẽ già đi giữa tường son ngói ngọc,
một vì mình, không phí hoài trong cung thất nữa.”
Hoàng thượng xuống, đỡ ta dậy, trầm giọng:
“ một phụ bạc nhiều người, bù đắp kịp nữa.
Ngươi theo bên từ thuở nhỏ…
Thôi vậy, nếu ngươi thật đi, thì cứ đi.”
đoạn, người quay người đi, không ngoảnh lại:
“Ngày mai liền xuất cung đi. … sẽ không tiễn.”
Ta lặng lẽ nhìn bóng dáng đơn độc người trong đại điện,
chỉ nhẹ nhàng một tiếng:
“Bệ … bảo trọng.”
Vinh hoa, quyền quý, đế vị — suy , chỉ như xiềng xích,
nhốt lấy con người suốt thể tự do.
Chỉ đến chân khỏi cổng cung, ta mới thật sự cảm nhận được:
Tự do, và nhẹ nhõm.
Từ trở đi, ta chỉ vì mình.