Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKSXf0838c

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Đường Chu hơi sửng sốt, nhưng giọng bình tĩnh:
“Anh bây giờ như thế , em chia tay anh hiểu được mà. nói thẳng, không viện cớ hay tìm lý do.”
Tôi càng được đà lấn tới:
“Anh thà chia tay chứ cũng không thèm hỏi một câu, còn bảo là yêu em à? Anh đúng là đồ tồi!”
Đường Chu bất đắc dĩ:
“Được rồi, anh hỏi em. Tại lại chia tay?”
Tôi quay người, lôi từ thùng rác ra chiếc quần ren đen khiến tim tôi tan nát.
“Em từng mặc loại , anh nói xem của ai?!”
Đường Chu cau mày, nghĩ hai giây.
“Cũng không phải của anh.”
Tôi: “…”
Anh nghiêm túc bổ sung:
“Anh không có sở thích đó.”
tôi co giật trong một thoáng, suýt không diễn nữa. May mà tôi nhanh chóng lấy lại phong độ.
“Anh không còn yêu em nữa, thà lén lút đặt ‘ ta’ về nhà, cũng thèm đụng vào em!”
Dù cũng không phải lỗi của tôi, sai bao nhiêu cũng là lỗi của anh!
Đường Chu vừa sốc vừa mơ hồ:
“Anh lúc nào gọi… ‘ ta’?”
“ không gọi, nó lại ở nhà mình?!”
Đường Chu như bừng tỉnh, cuối cũng hiểu vì tôi đóa, nghiêm túc nói:
“Anh không gọi ‘ ta’. Anh không nó lại có ở đây.”
Nói rồi, anh còn nhìn tôi với ánh nghi ngờ.
“Nhà chỉ có hai người chúng ta. Dù em tin hay không, anh thật sự không làm chuyện đó.”
Anh dừng lại một chút, lại nói đầy bất lực:
“Anh giữ nguyên ý, chia tay thì nói thẳng, không bịa ra lý do không tồn tại.”
Tim tôi dần, nhưng đứa con trong bụng lại hoảng đến bật lửa.
[ rồi rồi, ba nghi ngờ mẹ tình vu oan cho ba kiếm cớ chia tay, giờ chắc lòng cũng tanh rồi.] [Nhưng không , mẹ lén sinh con ra, sau ba giàu rồi thì đòi tiền chu cấp nhiều vào, hai mẹ con mình sống sung sướng như thường. Chờ ba qua đời, con còn có thể thừa kế một phần tài sản.] [Mà thôi, cái đó không quan trọng bằng việc mẹ đừng đàn ông lừa lên núi làm máy đẻ! không con sẽ chết từ trong trứng, mẹ cũng hóa điên thành bà khùng.] [Buồn ngủ quá… chợp cái rồi dậy mặc niệm cho số phận…]Con trai tôi lẩm bẩm thì im bặt.
Tim tôi cũng ngắt, bật khóc nức nở.
Gần đây nhà hoàn toàn không có ai đến chơi, vậy cái quần ren đó rốt cuộc từ đâu ra?
Tại Đường Chu lại không nghe được tiếng lòng của con trai chứ?!
2
Đường Chu đúng là đã bị tổn thương sâu sắc. Tôi khóc thảm thiết như vậy, anh không những không dỗ dành, mà còn không cảm xúc nhìn tôi.
Tôi lau khô nước , định tiếp tục làm ầm lên thì tiếng gõ cửa vang lên.
Đường Chu đẩy xe lăn đến mở cửa. Ngoài cửa là sư đệ kiêm đồng nghiệp của anh – Khởi.
Khởi cười híp chào một câu:
“Chào chị dâu!”
Sau đó quay sang nói với Đường Chu:
“Sư huynh, chuẩn bị ? Giờ mình đi thôi.”
“Ừ.” Đường Chu nhẹ gật đầu.
Hành lý?
Đi đâu?
Tôi nhìn quanh một lượt, mới thấy bên cạnh bàn trà có một chiếc vali, lập hoảng hốt.
“Anh định làm gì vậy?”
Khởi vội vàng giải thích:
“Chị dâu, sếp bảo em đi sư huynh đến tỉnh khác dự hội nghị, khoảng một tuần ạ.”
Tôi nghẹn ngào, giọng mũi đặc sệt, hỏi Đường Chu:
“Anh… còn quay về đây không?”
Tôi với anh chỉ là quan hệ người yêu, anh đã chia tay thì chỉ một câu là , tôi căn bản không có cách nào giữ anh lại.
Khởi cảm thấy không khí có gì đó sai sai, ánh đầy kinh ngạc, lập ngậm miệng không dám nói thêm lời nào.
Đường Chu nhìn tôi sâu thẳm, nhạt nói:
“Có.”
Nhìn nét anh là , anh bụng chuyện vừa rồi. Nhưng hiện tại không có thời gian nói rõ, đành phải đợi gọi điện hoặc chờ anh về rồi nói sau.
“Vậy thì anh phải giữ lời đấy!”
“Ừ.”
Đường Chu ngừng một chút, lại nói thêm:
“Chuyện anh vừa nói với em, em hãy nghĩ nghiêm túc. Anh tôn trọng bất kỳ quyết định nào của em.”
Tôi mà không làm gì được.
Một khi đã có khúc mắc, thì rất khó hóa giải.
Trong nghĩ của Đường Chu, cái quần ren kia liên quan gì đến anh, chỉ có thể là tôi tình đổ oan bịa ra lý do chia tay.
Đúng là kẻ câm ăn hoàng liên, có khổ cũng nói nên lời…
Đáng chết thật, con nữ chính trọng sinh khốn kiếp!
Tôi tiễn Đường Chu Khởi ra tận cổng khu chung cư, đợi chiếc xe công nghệ đưa họ rời đi , tôi quay đầu đi thẳng đến tiệm thuốc gần đó mua que thử thai.
Về đến nhà, tôi lập cầm que thử vào nhà vệ sinh.
Không ngoài dự đoán — hiện lên hai vạch đỏ rõ ràng.
Lần cuối tôi có kinh nguyệt là hai tháng rưỡi trước.
Chu kỳ của tôi vốn không đều, mỗi lần căng thẳng hay lo lắng là dễ bị trễ, thậm chí tắt hẳn.
Hai tháng trước, Đường Chu bị tai nạn giao thông, tổn thương thần kinh, liệt từ đầu gối trở xuống.
Từ đó đến nay, tôi luôn trong trạng thái lo lắng, lại ăn uống không ngon, sụt mất hai ký, nên khi bị trễ kinh tôi cũng không nghĩ là mình đã mang thai.
Không ngờ lại trúng thật rồi.
Thật ra Đường Chu là người hiền lành, mềm lòng, vì đứa trẻ chắc sẽ không nỡ ép tôi chia tay đâu nhỉ.
Tôi vốn định đợi con trai tỉnh dậy rồi hỏi nó “nữ chính trọng sinh” là ai, ai ngờ thằng bé ngủ rồi thì không dậy nữa.
3
Sau khi xác nhận mình mang thai, tôi băn khoăn: nên nói với Đường Chu ngay bây giờ, hay đợi anh ấy về rồi mới nói?
nghĩ một lúc, tôi quyết định nói ngay, gắng không cho nữ chính trọng sinh có cơ hội chen chân.
Tôi chụp ảnh que thử thai gửi cho anh.
Chắc lúc đó anh trên máy bay nên tận ba tiếng sau mới trả lời:“Chắc chắn chứ?”
Chỉ có dòng chữ, không nhìn ra thái độ gì, thậm chí còn thấy hơi nhạt.
Tôi nén cảm giác khó chịu, nhắn lại:
“Em đã thử hai que của hai hãng khác nhau.”
Rồi tôi chụp thêm một que nữa gửi cho anh.
Khung chat hiển thị “ nhập…” mãi gần một phút, cuối anh cũng gửi tin nhắn tới.
“Em nghĩ thế nào?”
Tôi cảm giác anh không hề vui, nhưng nghĩ đến hiểu lầm lúc anh rời nhà, tôi nén lại cơn .
“Chúng ta đi đăng ký kết hôn trước đi. Em không sinh con ngoài giá thú.”
Trước khi tai nạn xảy ra, chúng tôi vốn đã định đi đăng ký kết hôn.
Sau khi Đường Chu bị tai nạn liệt hai chân, chuyện đó bị trì hoãn.
Một tuần trước tôi từng hỏi anh khi nào thì đi làm thủ tục, anh bảo đợi thêm một thời gian nữa.
Tôi anh chán nản, sụp nên không thúc ép.
Ban đầu định đợi anh ổn hơn rồi nói, nhưng kịp đợi tâm trạng anh khá lên thì “nữ chính trọng sinh” lại tới phá chuyện.
Lần , Đường Chu im lặng rất lâu. Phải ba phút sau anh mới trả lời:
“Chân anh có thể sẽ như vậy cả đời. Kết hôn là chuyện lớn của đời người, em hãy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định.”
“Mấy ngày em cân nhắc đi, đợi anh về rồi chúng ta bàn tiếp.”
Tôi không anh nên nói vậy, hay thật lòng nghĩ cho tôi.
Nhưng khi nhìn thấy hai câu đó, máu nóng tôi lập bốc lên.
“Thôi tùy anh! Không thì thôi!”
Tôi tự sinh tự nuôi, ai cả.
Trong cơn , tôi chặn hết mọi thức liên lạc của anh.
3
Tôi co người trên sofa, nhìn căn nhà trống trải mà ngẩn người.
Nhớ lại những ngày hạnh phúc trước đây, sống mũi lại cay cay.
Tôi Đường Chu là bạn học trường đại học.
Anh lớn hơn tôi ba khóa.
Đường Chu là dạng nam thần trong truyền thuyết của trường.
Vừa cao vừa đẹp trai, năng lực xuất sắc, lại không lăng nhăng—ngoài tính hơi một chút thì có khuyết điểm gì.
So với anh, tôi chỉ là người bình thường—ngoài khuôn nhìn tạm ổn thì có gì bật.
Tôi vừa vào năm nhất đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, dày theo đuổi suốt hơn ba năm, cuối vào trước lễ tốt nghiệp đại học thì tóm được anh – khi đó anh vừa tốt nghiệp thạc sĩ.
Sau khi chính thức quen nhau, Đường Chu trước tôi không còn lùng nữa, mà biến thành bạn trai kiểu “hai mươi bốn hiếu”.
Tôi yêu anh rất nhiều, kể cả khi anh bị tai nạn trở thành người khuyết tật.
không phải vì tìm thấy cái quần ren kia, tôi căn bản sẽ không nghĩ đến chuyện chia tay.
Nhắc đến cái quần ren, tôi lại điên hối hận.
Đáng lẽ không nên nói nhanh như vậy!
Chỉ chậm mười giây thôi, mọi chuyện đã không đến mức .
anh thực sự chia tay, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận.
Còn đứa nhỏ trong bụng…
không nghe được tiếng lòng của con, có lẽ tôi đã không ngần ngại phá thai.
Nhưng chỉ nhớ đến giọng non nớt thở dài kia, tôi lại không nỡ.
lắm làm theo lời nó nói ― sinh ra rồi tìm Đường Chu đòi tiền nuôi con.
Nữ chính trọng sinh kia đã không từ thủ đoạn giành bạn trai của tôi, thì tôi dựa vào đâu không thể dùng đứa bé khiến cô ta khó chịu?
Nghĩ vậy, trong lòng tôi trào lên cảm giác trả thù đầy đen tối.
Nửa tiếng sau khi chặn Đường Chu, điện thoại reo. Người gọi là Khởi.
Tôi chắc là Đường Chu mượn máy gọi. Do dự một hồi, tôi nhấn nút nghe.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng anh thấp khàn, nghe là anh cũng không khá hơn tôi.
“Bé yêu, là anh.”
Nước mà tôi nhịn nãy giờ lập trào ra, tôi quệt đại một cái rồi :
“Đừng gọi tôi là bé yêu! Tôi không phải bé yêu của anh nữa! Có gì thì nói, không thì im!”
“Bé yêu, xin lỗi. Anh không nên nói với em như vậy.”
Đường Chu dừng lại một chút rồi tiếp:
“Anh chỉ là sợ anh đứa bé sẽ làm lỡ dở cuộc đời em. Em còn trẻ, em có nhiều lựa chọn tốt hơn.”
Nước tôi càng chảy mạnh hơn, càng uất hơn.
“Em từng nghĩ như vậy bao giờ, anh hiểu ?!”
Chân anh ấy bị thương chứ có phải đầu óc hay tay chân không dùng được đâu. Kiếm tiền nuôi gia đình là chuyện trong tầm tay.
Việc nhà tôi có thể lo hết. Chuyện giường chiếu tôi cũng sẵn sàng là người chủ động.
Đám bạn thân còn từng chọc tôi là “não yêu đương”.
Tôi một lòng một dạ lao về phía trước, còn anh ấy lại chùn bước.
Cho dù là vì nghĩ cho tôi, tôi cũng không thể nào cảm kích .
Lúc , Đường Chu bắt đầu sốt ruột:
“Đừng khóc, là anh sai. Đợi anh về, mình đi đăng ký kết hôn luôn. Chỉ là hôn lễ có thể phải đợi thêm một thời gian.”
Tôi nức nở đáp:
“Em đã nói rồi mà, có tổ chức lễ cưới hay không không quan trọng. Tiền sính lễ, bộ ba món vàng gì đó, đợi anh có tiền rồi bù sau cũng được.”
Được rồi, tôi thừa nhận mình đúng là kiểu con gái sống chết vì tình yêu.Hơn nữa còn là kiểu “không thuốc chữa”.
Chắc chỉ khi nào anh ấy ngoại tình thật thì tôi mới dứt khoát .
“Bé yêu, đừng khóc nữa. Là anh sai, đừng mà. Về rồi mình đi đăng ký nhé?”
Tôi không trả lời được, vì khóc đến mức không thốt thành lời.
Phải mười phút sau, dưới lời an ủi của anh, tôi mới dần bình tĩnh lại.
Cúp máy , tôi bỏ anh khỏi danh sách chặn, rồi tiếp tục giữ liên lạc với nhau.
Trừ lúc họp hay đi ngủ, anh đều trả lời tin nhắn của tôi ngay lập .
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm giữa hai đứa tiến thêm một bước, giống như quay lại thời kỳ yêu đương nồng cháy ban đầu.
Trong lòng tôi ngập tràn niềm vui khi được yêu lại từ đầu.
Nhưng rồi nghĩ đến “nữ chính trọng sinh” bí ẩn kia, tôi lại thấy bất an.
Cảm giác cô ta còn buông tha.