Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V8MIZcljb

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

6

Hai chúng tôi đang trò thì hơn mười phút sau có tiếng gõ cửa.

Tôi tưởng là người của công ty chuyển nhà đến, vội đứng dậy ra mở.

Không ngờ lại là , tay cầm theo một tập hồ sơ. Thấy tôi, cậu ấy vui vẻ chào:

“Chào chị dâu, em mang ít tài liệu đến cho huynh.”

Tôi nghiêng người nhường đường.

vừa bước vào đã thấy đống hành lý lớn nhỏ trong phòng khách, kinh ngạc hỏi:

“Chị dâu và huynh chuyển nhà à?”

Tôi lạnh nhạt lắc :

“Tôi chuyển. Còn nữa, sau gọi tôi là chị dâu nữa.”

Khuôn mặt thoáng hiện vẻ bối rối, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ tôi chằm chằm.

Lúc , cửa thư phòng mở ra, Đường Chu đi ra ngoài.

vội vàng bước tới, đưa tập tài liệu cho anh rồi vội vã nói tạm biệt và rời đi ngay.

Đường Chu cầm tài liệu, không nói một , quay người trở vào thư phòng, cứ như không muốn thấy tôi thêm giây nữa.

Tôi giận dữ giơ nắm đấm về phía cánh cửa phòng anh “đánh không khí” mấy cú, sau đó lại quay về ghế sofa, tiếp tục ngồi đờ ra.

Khoảng ba phút sau, nhắn cho tôi một tin dài.

“Chị dâu, em xin mạo muội nói vài .”

“Mấy ngày đi công tác, huynh vui. Anh ấy nói về sẽ đi đăng ký kết hôn với chị, còn hứa bao em một bữa ăn mừng.”

“Lúc tụi em trên đường về, anh ấy cũng vui… cho đến khi có ai đó nhắn tin cho anh ấy.”

“Sau khi nói với người đó, tâm trạng huynh tụt bất thường. Em đoán người kia đã nói gì đó không hay.”

“Dù có gì xảy ra, em thật lòng mong hai người nói thẳng thắn. vì một hiểu lầm tay.”

Tôi không trả . Khoảng ba phút sau, lại gửi tin tiếp:

“Tối hôm trước khi về, em và huynh đi uống rượu. Anh ấy uống hơi nhiều, khóc rồi nói với em rằng, anh ấy không muốn làm khổ chị, nhưng lại không nỡ buông.”

“Anh ấy bảo thấy ích kỷ, rõ ràng biết sẽ liên lụy đến chị nhưng vẫn muốn kết hôn với chị.”

“Chị dâu, sếp có giúp huynh liên hệ một thầy châm cứu giỏi, người ta nói là huynh vẫn còn cơ hội đứng dậy. Không biết anh ấy đã nói cho chị biết chưa.”

“Em nói hơi nhiều rồi. Tóm lại, nếu trong lòng hai người vẫn còn nhau, xin để lỡ nhau vì hiểu lầm.”

Lúc tôi hoàn hồn lại thì nước mắt đã làm nhòe cả tầm . Tôi cười khổ, nhắn lại một chữ:

ơn.”

trả ngay:

“Không có gì.”Rồi không nhắn thêm gì nữa.

Tôi ngồi đó, do dự lâu giữa việc chạy đến hỏi Đường Chu hay cứ rời đi như thế.

Cuối cùng, tôi vẫn chọn cách rút lui.

Vì tôi hiểu rõ con người anh.

Đường Chu không phải kiểu người dễ dàng đưa ra quyết , cũng không dễ dàng thay đổi quyết đã đưa ra.

Nếu bây giờ tôi qua hỏi, khả năng cao chỉ nhận về một từ chối lạnh lùng. Như chẳng khác tự rước nhục.

Hoàn toàn không đáng.

Tôi ngồi chết lặng trên sofa, chỉ biết ngây người chờ đợi.

Đột nhiên, chuông cửa vang lên khiến tôi giật nảy , vội vàng bật dậy ra mở cửa.

Vì quá gấp, tôi không may vấp phải đống hành lý, ngã sóng soài đất.

“A!”

Ngay sau đó là cơn nhói như kim đâm ở bụng dưới.

Tôi quỳ rạp đất, ôm bụng, đến mức toàn thân run rẩy.

[ lại như thế ? Chẳng lẽ con lại sắp đi đời nữa rồi ?] [Trời ơi con chỉ là một , lại nhẫn tâm với con ?!] [ ơi, cứu con với… con sắp không trụ nổi nữa rồi!]Cửa thư phòng bị mở bật ra, Đường Chu vội vàng hoảng loạn đẩy xe lăn ra ngoài.

Anh luống cuống, tay chân rối loạn, đến khúc cua thì bánh xe bị mắc lại, theo đà quán tính, cả người ngã nhào đất.

Anh không màng đứng dậy về lại xe lăn, chống tay đất, cố sức bò về phía tôi.

7

Không biết bao lâu sau, tôi tỉnh lại trên giường bệnh ở khoa Sản của bệnh viện.

Tôi ngơ ra hai giây. Khi phản ứng lại được, việc tiên là đưa tay ôm bụng, hoảng loạn kêu lên:

“Con… con đâu rồi?!”

lo, con vẫn ổn.”

Giọng Đường Chu vang lên bên cạnh.

Tôi quay anh, đồng thời cố nhận tình trạng của cơ thể.

Ngoài cơn âm ỉ ở bụng dưới, không có giác bất thường khác.

Nhưng tôi vẫn không dám chắc còn trong bụng, đang bấm chuông gọi y tá thì giọng nói của con trai vang lên.

ơi, con trai suýt đi đời rồi đó. sau đi đứng nhớ cẩn thận nha!】

Tôi thở phào thật mạnh, thì thầm như nói với chính :

“Yên tâm, sau sẽ cẩn thận.”

thì tốt… tốt nhất là khỏi có sau nữa. Con sợ chết khiếp rồi, hu hu hu…】

“Ừ, sẽ không có sau nữa.”

Nếu còn sau, hai con đi thai luôn cho rồi.

“Em muốn ăn gì? Anh gọi đồ ăn ngoài.”

Đường Chu đột nhiên xen vào.

Tôi không muốn anh, nghiêng mặt đi:

“Tôi không cần anh chăm sóc. Tôi tự thuê hộ lý. Anh đi đi.”

“Về phần , tôi sẽ giữ nó lại. Sau anh chu cấp đúng hạn là được. Tôi sẽ không để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.”

Sau vài giây im lặng nặng nề, Đường Chu cất giọng gần như vô tình:

“Em nên suy nghĩ kỹ. … chỉ khiến em thêm gánh nặng.”

Cơn giận trong tôi bùng lên. Tôi quay phắt sang hét vào mặt anh, nhưng nhớ đang ở bệnh viện nên cố nén, chỉ nghiến răng:

“Đúng, dù anh có cố tránh thế , sự tồn tại của trẻ vẫn sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.”

“Nhưng nó đã ba tháng rồi. Nó có nhịp tim, có cơ thể hoàn chỉnh, và… biết đâu nó đã có ý thức.”

Tôi nắm lấy tay anh, đặt lên bụng .

“Anh nhớ cho kỹ. Đây là con của tôi, không liên quan đến anh nữa!”

“Tôi sinh hay không sinh, không đến lượt anh quyết ! Anh không có quyền!”

Đường Chu tôi, nhưng không nói .

Con trai thì phẫn nộ bùng nổ:

【Lão già chết tiệt quá đáng thật! tay con thì thôi đi, còn muốn phá thai nữa!】

【Đã vô tình thì trách con vô nghĩa! Con nguyền … sinh con trai… cao to đẹp trai… rồi nguyền không sinh được nữa nhưng lại có đầy cháu chắt!!!】

Mắt Đường Chu trợn to, trong ánh mắt hiện lên thứ xúc giống như… sợ hãi.

Anh lắp bắp:

“Diêu Diêu… trong bụng em… có người đang nói ?”

【Ối trời ơi, lão già nghe được con chửi ấy luôn rồi!】

【Hừ! Chửi thì ? muốn lấy mạng con thì con chửi vài câu không được à?!】

【Đồ lão già chết tiệt! Chửi đó! Chửi thật đó!】

【Chúc sau … không sinh được lại đông con đông cháu!】

Mặt Đường Chu méo lại.

“Diêu Diêu… trong bụng em thật sự có tiếng người…”

Tôi cũng không kém phần kinh ngạc và choáng váng.

8

Con trai vẫn canh cánh Đường Chu muốn tôi phá thai.

Nó “la ó” trong tôi suốt vài phút, toàn những câu rủa độc địa, đến khi ngáp dài rồi… ngủ mất.

Nếu không cạn năng lượng, chắc nó chửi được cả ngày.

Biểu của Đường Chu từ hoảng sợ → bối rối → bất đắc dĩ → cuối cùng thành nét cười vừa khổ sở vừa dở khóc dở cười.

Đợi chắc chắn con trai đã ngủ và không tiếp tục “chửi”, Đường Chu mới tôi bằng ánh mắt phức tạp:

“Em… trước đây đã nghe được tiếng của… nó ?”

Tôi vẫn còn giận, nên không thèm để ý, hất tay anh ra, quay lưng:

“Nó không phải yêu quái, nó là con trai tôi! Tôi sẽ không để ai làm tổn thương nó! Ai dám đụng đến nó, tôi liều mạng với người đó!”

Đường Chu điều chỉnh xe lăn đến sát mép giường bệnh, sau đó cúi đặt lên eo tôi, giọng nghẹn ngào:

yêu, anh sai rồi… Anh không muốn tay, cũng không muốn mất con của chúng ta… Tha thứ cho anh một được không? Cho anh thêm một cơ hội nữa, được không?”

Tôi hận bản thân không kiên cường nổi.

Rõ ràng anh đã quá đáng đến thế, chỉ cần anh mềm giọng, nước một chút, tôi lại lòng, lại mềm lòng.

“Đường Chu, tôi không phải là con chó trung thành để anh gọi thì đến, đuổi thì đi! Và nữa, gọi tôi là yêu nữa. Tôi không phải của anh nữa rồi!”

Anh lại nghẹn ngào:

“Anh cũng không nỡ tay. Nhưng anh lo sẽ mãi mãi không thể đứng lên được, lo rằng anh và con sẽ là gánh nặng cả đời của em. Anh không muốn kéo em .”

Tôi cười lạnh:

“Anh biết rõ tôi không nỡ, vẫn ép tôi tay, khiến tôi khổ — như là tốt cho tôi ?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương