Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Dù miệng một tiếng “mẫu phi,” nhưng không hiểu sao lại khiến ta cảm thấy xa cách.

“Nếu con không quen, trong cung Thải Tang cứ ta là Ôn nương nương. Nhưng khi , nhất định là mẫu phi.”

Diễm nhi lập tức níu chặt vạt ta, sợ ta bỏ rơi nó liều mạng lắc đầu:

“Không… về sau, người chính là mẫu phi của Diễm nhi.”

Đêm ấy, ta canh chừng nó chìm giấc ngủ. Dù đã ngủ say, nhưng đôi mày nhíu chặt, bàn tay cứng cỏi lấy tay ta chẳng chịu buông.

Ta đặt xuống chiếc mùa đông khâu dở, khẽ vuốt những sợi tóc ẩm ướt vương trên trán Diễm nhi. Không hiểu sao, trong lòng lại dấy lên một nỗi xót cho đứa trẻ quá mức chín chắn này.

Năm xưa khi Quý phi còn được sủng ái, mỗi lần Diễm nhi lâm bệnh, Bệ hạ cùng Quý phi đều ngày đêm chẳng rời, canh giường.

Còn , đến một bộ phục ấm áp cũng chẳng có.

Nụ cười vừa rồi, rõ ràng là lấy lòng, nhưng không hiểu sao lại giống khóc.

Trần ma ma khi ra về khẽ thở dài một tiếng:

“Quý nhân có lòng nhân , nhưng ngàn vạn lần chớ hồ đồ… tự sinh lấy một đứa con cho mình là ổn thỏa.”

Trời dần tối, gió lạnh hiên rít gào hồi.

Ta vá xong tay , vừa ngẩng đầu lên, thì thấy Diễm nhi đã tỉnh giấc tự lúc nào.

Cung nhân dâng lên bát cháo đã hâm sẵn trên lò, kèm theo mấy món ăn phụ và bánh do chính tay ta làm.

Nhìn Bùi Diễm ăn ngấu nghiến, chẳng còn sót lại chút gì, trong lòng ta cũng khó nén vài phần đắc ý:

“Cung Thải Tang tuy không sung túc bằng những cung khác, nhưng đồ ăn nhất định là ngon nhất.”

“Vết còn, thì chẳng thể dùng đồ ăn phạm kỵ*. Đợi khi Diễm nhi khỏi hẳn, ta sẽ cho con nếm thử hết thảy tay nghề của mẫu phi.”

(*) Trong học cổ truyền, khi trên người còn vết , không nên ăn những món kích thích vết khó lành ( là “phạm kỵ”), ví dụ : đồ cay nóng, tanh hải sản, thịt dê, rượu… Những thứ này dễ gây viêm, làm mưng mủ, hoặc lại sẹo.

Bùi Diễm đặt bát xuống, nghiêm túc nhìn ta:

“Mẫu phi, Diễm nhi thấy Quý phi nương nương được sủng ái. Diễm nhi có thể giúp người trở thành sủng phi.”

Lời ấy khiến ta chỉ bật cười cho qua, chẳng hề coi là thật.

Nữ nhân trong hậu cung này ai nấy đều vắt kiệt tâm cơ sủng, thi ca phú đến cưỡi ngựa múa kiếm, Bùi Dung há thiếu gì mỹ nhân tài nữ?

Ta nhập cung đã mười năm chẳng nghĩ ra cách gì sủng, một đứa trẻ chín tuổi lẽ nào lại có thể nghĩ ra được ư?

Bùi Diễm lại kiên định lắc đầu:

“Con biết có một thứ, bọn họ đều không có… chỉ có mẫu phi là có thôi.”

Ta hoàn toàn chẳng rõ mình có gì đặc biệt.

Nếu thật sự có, thì đâu đến nỗi mười năm trong cung chẳng được thánh sủng.

Cho đến đêm thứ ba, Bùi Dung truyền chỉ muốn tới cung Thải Tang.

Ta vội vàng lục tìm mấy bộ phục cũ và vài món trang sức đã lỗi thời, hấp tấp ăn vận chỉnh tề.

Tuy vải vóc hoa văn đều đã xưa cũ, trâm ngọc cũng mờ tối, nhưng ấy đã là bộ phục tốt nhất ta còn được.

Diễm nhi lại lắc đầu, nói rằng vậy không ổn, nó có chủ ý khác.

Phấn son chỉ điểm qua loa, mặc một bộ phục ngủ màu nhạt.

Tóc vấn đơn sơ, chẳng cài lấy một món trang sức nào.

Diễm nhi ngoan ngoãn tựa đầu lên gối ta, ngẩng mặt chỉ quyển sách, hỏi ta con chữ.

Trên lò nhỏ, một ấm chè đậu đỏ được hâm nóng. Cả gian phòng tràn đầy nến ấm áp.

Hương ngọt ấm của vỏ quýt hòa cùng mùi đậu đỏ lan tỏa, ấm cúng chẳng khác nào cảnh đoàn viên nơi nhân gia thường nhật.

“​Mẫu phi, người xem, rơi thật lớn kìa.”

Ta thuận theo tay Diễm nhi chỉ, vô tình mỉm cười ngoảnh lại, nhận ra Bệ hạ đã đứng cửa sổ, vai phủ đầy , chẳng rõ đã lặng lẽ dõi nhìn ta bao lâu.

Có lẽ vì sợ quấy nhiễu sự an bình trong khoảnh khắc này, nên dẫu gió gào thét, Bùi Dung cũng không cho bọn thái giám hầu cận tùy tiện thông báo.

Khi chạm ngay nụ cười quay đầu của ta, vị đế vương quen nhìn trăm dáng giai nhân, thấu hết muôn vàn thủ đoạn sủng, bỗng chốc lại sững sờ, thất thần thật lâu.

Ta run rẩy hành lễ, đứng dậy muốn phủi trên vai Bùi Dung, phát hiện phần lớn đã sớm tan chảy.

Thế nhưng hắn chẳng hề tâm.

khẽ dừng lại trên tấm rét vừa được vá bồi nửa chừng của Bùi Diễm, lưu ý đến vết trên trán đã bôi thuốc, cuối cùng lại rơi xuống ấm chè đậu đỏ còn hâm nóng trên lò.

Đã lâu ta không được hầu cạnh Bùi Dung, ngược lại Bùi Diễm so với ta còn giỏi hơn khoản xem xét sắc mặt người khác.

Nó đã bưng sẵn một bát chè, cung kính dâng lên:

“Đây là do chính tay mẫu phi nấu, mời phụ hoàng nếm thử.”

Giữa ngày đông lạnh giá, một bát chè nóng hổi khiến tỳ vị cũng thấy ấm áp dễ chịu.

Bùi Dung nhìn ta cũng thoáng mang theo sự tán thưởng:

chăm sóc Bùi Diễm thật có lòng, trẫm không nhìn lầm người.”

Ngày hôm sau, trời trong xanh, dương rực rỡ hòa cùng tia sáng lấp lánh mái ngói còn vương , lóa cả .

Khi ta quỳ xuống tiếp nhận thánh chỉ, cảm giác chẳng khác nào trong mộng.

phần ban thưởng của Bùi Dung, phủ Nội vụ còn đặc biệt đưa tới không ít trái cây, rau củ tươi trong mùa đông, thêm thịt khô, mứt khô, lại cả hai con chim trĩ đuôi dài lông vũ rực rỡ.

Lúc ấy ta nhận ra, thì ra bọn nô tài phủ Nội vụ xưa mặt mày lúc nào cũng căng thẳng, cũng có lúc biết mỉm cười.

Cung Thải Tang vì phần thưởng được đưa tới liên miên dần chiêu mời một số phi tần đến gần gũi, lại thêm mấy hoàng sau giờ học cũng kéo nhau tới xem náo nhiệt.

Đọc Chương 3 của truyện ÔN ĐƯỜNG. Ta nhập cung đã mười năm, mãi mãi chỉ là một Quý nhân không được sủng ái.

Không có bản lĩnh sủng, cũng chẳng đủ thân phận hài ruột thịt cạnh mình, đành thuận theo dòng chảy, chọn phe dựa, chỉ mong được mạng sống.

Khi Quý phi bị phế rồi bị trục xuất khỏi cung, ai ai cũng nhau giẫm đạp lên , ta cũng bị ép bắt nạt Tam hoàng của .

Nhưng chốn hậu cung này, xưa chỉ có kẻ khác bắt nạt ta, ta thật không biết bắt nạt người khác thế nào.

Gãi đầu suy nghĩ một hồi, ta bèn đưa cho Tam hoàng miếng bánh táo hoa do chính tay mình làm:

“Ngươi chỉ xứng ăn loại điểm tâm hạ đẳng này thôi!”

Tam hoàng chín tuổi nắm chặt miếng bánh kia, lặng lẽ đứng dưới bóng cây, đôi đen nhánh nhìn chằm chằm ta rất lâu, thể đã nhìn thấu sự giả vờ hung hăng của ta — một kẻ hư trương thanh thế, rỗng tuếch trong.

Bắt nạt Tam hoàng là lựa chọn đúng.

Bởi ngay đêm đó, bệ hạ liền lật thẻ bài ta thị tẩm.

Nửa năm không được sủng hạnh, ta mừng rỡ đến mức hoảng loạn, vội vàng dọn dẹp lại bàn trang điểm đã phủ bụi.

Tối hôm đó, khi Bùi Dung bước , hắn không nhìn chiếc trâm ngọc ta vừa lau sạch, cũng không bận tâm chiếc váy lụa sờn chỉ ta mặc, lại càng chẳng ý đến chiếc khăn tay suýt bị ta vò rách.

Hắn khép sách, xoa ấn đường, vẻ mệt mỏi.

Vị hoàng đế luôn giấu kín hỉ nộ trong lòng, hiếm khi mỉm cười ôn hòa với ta:

cung bao năm , không không giành, hiền hòa thủ phận, rất tốt.”

“Trẫm hỏi , có muốn nuôi một đứa nhỏ không?” 

Tùy chỉnh
Danh sách chương