Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
khiêu khích, đẩy mạnh một cái, khiến bà ta ngã đập đầu vào bàn đá hoa cương, máu loang đầy đất.
Ông ta hoảng loạn gọi cấp cứu, nhưng lúc xe cứu thương , Lưu đã tắt thở.
Cảnh sát bắt giam, ông ta nhận tội, cuối cùng tòa tuyên án 15 tù.
Ông ta vào tù, khoản bồi thường tôi đành để con trai gánh.
Sau nhiều lần luật sư thúc ép, con trai tôi buộc bán nhà, gom đủ một vạn trả tôi.
Mất nhà, cả gia đình dọn vào khu tập thể cũ nát.
Cháu nội không quen, khóc lóc ầm ĩ.
Rồi chủ tìm tận cửa, đòi thêm một vạn đã vay trước đó.
Con trai tôi chết lặng — rõ ràng vừa trả xong một vạn, sao thêm một vạn nữa?
Thì , đêm ông ta và Lưu nằm chung giường, trong lúc mê hoặc, ông ta đã lộ hết mật khẩu thẻ ngân hàng và tài khoản.
Sau khi đuổi đi, bà ta không rút sạch tiền, lấy danh nghĩa ông ta vay khắp , tổng cộng đúng một vạn.
mươi vạn chuyển con trai mình, mươi vạn mua bảo hiểm dưỡng già.
kỳ hạn, không liên lạc với , chủ quay sang con trai tôi, bắt trả thay.
định chối, nhưng bọn đòi kéo tận trường cháu nội, dọa dẫm.
Cháu dọa mức tè dầm ngay tại chỗ, rồi mắc chứng tự kỷ do sang chấn tâm lý.
Chủ đổ sơn lên cửa, liên tục hăm dọa, con trai tôi không chịu nổi, cuối cùng vét sạch tiền tiết kiệm, trả hết số .
rơi vào cảnh khốn cùng, đưa vợ con xuống ở tầng hầm chật chội.
Con dâu chịu đả kích liên tiếp, phát bệnh trầm cảm.
Con trai thì ngày ngày chạy vạy khắp , vừa làm nhiều việc để nuôi gia đình, vừa tìm thầy thuốc chữa bệnh vợ và con.
Người bạn kể, trước khi sang Tân Cương, đã gặp con trai tôi.
như già đi cả chục , tóc bạc trắng, râu ria xồm xoàm, bộ dạng tiều tụy không nhận .
cũng đi thăm trong tù.
Ở đó, ông ta vô tình xem chương trình phỏng vấn tôi trên truyền hình.
Trước ống kính, tôi rạng rỡ, tràn đầy sức , ánh mắt tự tin lấp lánh.
ông ta là một kẻ tù nhân, quãng đời sắp chôn vùi sau song sắt.
Bạn tôi hỏi ông ta không.
ôm mặt, bật khóc nức nở.
Ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, đầy lệ , ông ta nghẹn giọng nói:
“**Tôi chết đi ! Nếu thể làm , tôi tuyệt đối sẽ không rước Lưu về nhà.
Tôi sẽ đem hộp vải ấy, dâng tận tay Uyển Chi, bóc ấy ăn!
ấy vì gia đình này đã hy sinh quá nhiều, hoàn toàn xứng đáng với mọi điều tốt đẹp!
Vậy tôi nói, ấy không xứng… Tôi thật đáng chết!**”
Bạn tôi nghe biết buông lời chua chát:
“Lão , cũng vô ích. Đây chính là báo ứng ông!”
Nghe xong, trong lòng tôi tiếng thở dài cảm khái.
Tôi thấy may mắn — may mắn vì một trước đã đủ dũng khí rời bỏ, thoát khỏi cuộc hôn nhân bất hạnh, để mới cuộc mơ ước hôm nay.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy vườn vải nông trại, một vầng cầu vồng hiện , ánh sáng rực rỡ lung linh trong nắng.
Khóe môi tôi khẽ cong — ít bây giờ tôi đã tự do với vải, muốn ăn bao nhiêu tùy thích, chẳng cần nhìn sắc mặt ai nữa.
mươi chín tuổi, chính là độ tuổi để tiếp tục phấn đấu.
Cuộc đời rực rỡ tôi — mới vừa bắt đầu.