Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tạ Tần như không có xương, ngồi thụp trong ghế ngồi, thật sự là dáng vẻ muốn bao nhiêu lười biếng có bấy nhiêu.
Những người xung quanh bắt đầu hò hét, anh ấy cũng cười , không quên đá cái vào người khơi mào chủ đề này.
“Cậu điên à, cậu tưởng ai cũng như cậu, suốt ngày chỉ yêu đương, tôi là trải nghiệm cuộc sống, nào chán thì về.”
“Haha, mặt tôi có giống như không?”
Họ lại bắt đầu uống , tôi đứng bên, cũng không trong lòng cảm thấy thế nào.
Nghe của người kia, tôi không vui.
Nhưng nghe Tạ Tần phủ nhận, tôi cũng không vui.
Cứ như , mới khó khăn lắm mới bước vào thế giới của anh ấy, cảm thấy có xúc được với thế giới của anh ấy, nhưng anh ấy lại nói với rằng tất cả những gì thấy đều là giả dối.
Nhưng tôi dường như cũng không có tư cách để nói gì, tôi muốn về, tìm bè của mình.
lùi lại, tôi vô tình va phải nhân viên pha chế, may lần này trên tay anh ấy không có gì.
Nhưng cũng tiếng động này Tạ Tần chú ý đến phía tôi.
Trong căn phòng mờ ảo, ánh mắt của tôi và của anh ấy vượt qua rất nhiều người, chạm nhau, trong mắt anh ấy tràn đầy sự ngạc nhiên.
Không là ngạc nhiên tôi xuất hiện ở đây, hay ngạc nhiên tôi phát hiện ra anh ấy.
Ngay giây thấy tôi, Tạ Tần ngồi bật dậy khỏi ghế sofa, như trở lại khoảnh khắc đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở chợ.
Anh ấy há miệng, muốn nói gì đó, nhưng tôi không đủ dũng khí để nghe , cũng không đang trốn tránh điều gì.
Tôi người bỏ , này không uống nổi .
lúc người, tôi dường như nghe thấy người đàn ông kia nói.
“Đó không phải là cô gái Tạ nhị công tử đang cua , không gọi vào chơi cùng?”
Tôi cầm điện thoại lên, chuẩn bị rời .
“Về gấp ? Chắc bọn tớ ở lại lúc .”
Tôi cảm thấy Tạ Tần lát chắc chắn đến tìm tôi, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì với anh ấy, đành nói xin lỗi với bè, bước ra khỏi quán bar.
ra khỏi quán bar, tôi đầu lại, thấy Tạ Tần có vẻ như đang tìm tôi.
Quả nhiên giây anh ấy ra ngoài .
Tôi cuối cùng cũng được trải qua cảm giác đau khổ nữ chính chạy trốn, nam chính đuổi , nữ chính có mọc cánh cũng khó thoát.
Nhưng tôi chạy thoát.
Ngay Tạ Tần ra, tôi lên taxi, trực bảo tài xế lái xe , bỏ xa Tạ Tần lại phía sau.
“Cô bé cãi nhau với trai à?”
Tôi không có tâm trạng nói nhiều với tài xế, chọn câu trả đơn giản nhất.
“Không phải trai cháu, đó là kẻ quấy rối.”
Tài xế chỉ nói, có cần thì báo cảnh sát, không nói gì .
Và lúc này, Tạ Tần dường như cuối cùng cũng nhận ra chúng tôi kết WeChat, điên cuồng gửi nhắn tôi.
Tạ Tần: 【 nãy là cô đúng không?】
Tạ Tần: 【Tôi thấy cô , cô chạy cái gì?】
Tạ Tần: 【Chuyện hôm nay tôi giải thích cô.】
Tạ Tần: 【Trả nhắn .】
Tạ Tần: 【Cô là đang ỷ vào việc tôi uống không lái xe phải không, đợi đấy tôi gọi tài xế lái thuê ngay, lát đừng có để tôi bắt được cô ở dưới nhà chung cư nhé.】
Tôi không để tâm đến nhắn của Tạ Tần, dù tôi lên xe sớm hơn anh ta nhiều, anh ta gọi tài xế thuê chẳng lẽ không mất thời gian .
Nói tóm lại là dù có bay đến cũng không kịp.
Nhưng không có phải là tôi quá tự hay không, nhưng đến cổng khu chung cư, tôi thật sự thấy chiếc xe thao không hề khiêm tốn kia.
Phản ứng đầu tiên của tôi là chạy, kết quả là lần này không chạy thoát kịp.
Phía sau có người túm lấy gáy tôi, như nhấc con mèo con .
“ muốn chạy à, nãy là không để ý nên mới để cô chạy mất, cô tưởng lần này tôi để cô chạy à?”
Tạ Tần nói ghé vào tai tôi, hơi thở phả ra mang mùi .
Không có phải lý do này không tai tôi càng lúc càng đỏ.
“Anh đuổi tôi gì? Tôi có gì trái lương tâm đâu, tôi chạy gì, tôi chỉ đơn thuần là về nhà thôi.”
Tạ Tần cười.
“Nếu cô không gì trái lương tâm, thấy tôi lại chạy mất dép? Đừng nói với tôi là cô không thấy nhắn tôi gửi cô nhé.”
“Tôi thấy cô dùng điện thoại quét mã thanh toán người ta đó.”
Sơ suất quá, nhưng giới trẻ bây giờ ra ngoài ai mang tiền mặt .
Không cách nào khác, tôi đành để Tạ Tần kéo người lại.
Anh ấy mặc rất đơn giản, chỉ là áo phông và quần nỉ, nhưng có lẽ thấy anh ấy uống loại đắt tiền như , tôi mặc định trong lòng là bộ đồ này của anh ấy cũng không hề rẻ.
“ thấy à?”
Tôi lảng tránh.
“Thấy gì cơ?”
Tôi mặt chỗ khác, kết quả anh chàng này hoàn toàn không hiểu ý, dùng tay véo má tôi.
Ra tay không hề nhẹ chút nào, tôi “ối” tiếng ôm lấy mặt mình.
“Anh gì ?!”
“Thấy cô không nghiêm túc trả câu hỏi, giúp cô nhắc nhở chút thôi. Tôi thừa nhận, không nói cô về gia thế của tôi là lỗi của tôi, nhưng cũng là tôi thấy không cần thiết phải nói.”
Đúng , dù anh ấy có nói với tôi rằng anh ấy là phú nhị đại, tôi cùng lắm là tò mò hơn hỏi anh ấy tại lại bán thịt heo.
Hơn chúng tôi có là gì của nhau đâu, cũng không có tư cách gì để hỏi, phải không?
“Anh không sai, những chuyện này quả thực không nên nói với tôi, hơn anh cũng không cần nói với tôi. tối nay dừng ở đây nhé, tôi phải về nghỉ ngơi .”