Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
mắt người đời, Hứa Vân Hách và phu Trương là một đôi mai trúc mã.
Cả nhỏ đã bái sư học nghệ, gia thế lại tương xứng, cuối đến hôn viên mãn.
Sau thành thân, họ sống với nhau cầm sắt hợp, Hứa Vân Hách thậm chí không nạp thiếp, trở thành một giai thoại được người người truyền tụng.
Thực tế, cả chúng ta đều là những linh hồn “thai xuyên”, nhau lớn lên nhỏ. Kể Hứa Vân Hách sau sẽ nạp thiếp, chút tình cảm mơ hồ vừa chớm nở lòng Trương đã sớm bị dập tắt.
Đến tuổi nghị thân, Trương không muốn chôn vùi cuộc đời hậu viện nên đã bàn với Hứa Vân Hách thành thân giả.
Nào ngờ chưa đầy một năm đã phải .
Ta thầm thở dài, ngày mai mẫu ta lại phải phiền lòng rồi. Ngoài phố ngõ ắt hẳn sẽ lan tràn lời ong tiếng ve.
Hôm sau, ta hiếm ngủ nướng mà sớm ăn chỉnh tề. Sáng sớm đã bị và gọi ra sân. Ta thấy Hứa Vân Hách đang quỳ thẳng tắp trên mặt đất.
“Thưa thân, thưa mẫu thân, con đã đồng ý rồi. người để Hứa Vân Hách đứng ạ.”
Ta nói dõng dạc, mảy may có vẻ gì là người chịu ấm ức.
và nhìn nhau, bèn vỗ đùi đánh đét một cái.
“Có phải tên tiểu tử hỗn xược đã lừa gạt con không? Con có sau , con sẽ…”
“Sau , con sẽ ra biên cương tìm thân, làm một nữ .”
Ta lập tức tiếp lời. Dù sao ta chút lương tâm, không thể để Hứa Vân Hách chịu khổ vô ích.
phu thấy dáng vẻ ta không giống đang nói đùa, lòng dù sao thương xót nhi tử. kéo sang một bàn bạc.
Hứa Vân Hách nhìn ta, giơ một ngón tay cái tán thưởng. Ta nhướng mày, ra hiệu “OK”.
“ thân, mẫu thân, người cho Vân Hách đứng ạ, lỡ quỳ hỏng đầu gối thì phải làm sao?”
phu nghe vậy liền vội vàng đỡ Hứa Vân Hách . nhìn ta với ánh mắt có vài phần áy náy.
“Là Hứa gia chúng ta có lỗi với con. Sau ta mặt mũi nào gặp lại thân con nữa.”
Ta thản nhiên xua tay. “ thân con ở tận biên cương, nào mới có thể trở về, không gặp là thường tình.”
Dấu tay son ấn xuống tờ thư, nay đôi không can hệ. Hứa Vân Hách đưa cho ta một bộ hộ tịch và giấy thông hành. Sau trời cao biển rộng, mặc ta tiêu dao.
Lúc , chúng ta đã lan truyền khắp các hang ngõ hẻm. Chỉ là miệng người đời, Hứa Vân Hách là kẻ có mới nới cũ, ta vì tính tình cương liệt không cho hắn nạp thiếp nên người mới đường ai nấy .
Ta lắc đầu, thu xếp hành trang, đổi bạc thành ngân phiếu để tiện dùng trên đường.
Trời quang mây tạnh. Ta nghe có tiếng động ngoài sân.
Vừa bước ra khỏi phòng, nha hoàn cạnh đã giật mình kinh hãi. “Phu … Thiếu người…”
Hứa Vân Hách dắt theo một cô nương dung mạo yêu kiều, dáng vẻ mảnh mai xuất hiện sân của ta. Vừa nhìn đã đây là mẫu người Hứa Vân Hách yêu thích.
Hắn từng nói bản thân nhỏ đã quen múa đao luyện võ, hề ưa những cô nương võ , sau chỉ muốn tìm một người dịu dàng, tri kỷ.
“Trương , đây là cô nương ta thương, tên Trần Sương, có xinh đẹp không?” Hứa Vân Hách đắc ý hỏi.
“Ừm, đúng là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu. Nương tử của ngươi không tệ, có thể cải thiện dung mạo đời sau.”
Ta đáp lời bâng quơ, đầu mải tính toán lát nữa đâu tìm một con tuấn mã, sáng mai xuất phủ thì nên ăn món gì trước.
Đã lâu rồi ta không được la cà hàng quán ngoài…