Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Trong ầm ĩ, bố không tâm trí làm việc, bao lâu ngựa quen đường cũ, nào về muộn, trốn tránh đối diện.
Ông không có ở , mẹ càng không kiêng dè.
Ba trận cãi nhỏ, năm trận cãi to bà nội.
Trái tim bà nội được rèn , trước kia nào tức ngất lần.
Giờ bốn năm mới ngất lần.
Bà nội nắm tay than: “Tao tạo nghiệp trẻ gặp chồng không , già con gặp đàn bà không …”
“Bà nói sai , là do gen xấu họ Bạch mạnh. Bà xem, bố lấy mẹ để trung hòa, con rất sao? Cả này chỉ có con lo cho bà thôi.”
Bà nội nghẹn lời, lúng túng: “Đúng, con nói đúng. Mẹ con là người tốt, con nói xem, mẹ con về không?”
“Mẹ con đâu có rẻ mạt, sao có thể quay ? Chính bà nói mẹ tốt, đừng bắt mẹ nhặt rác nữa.”
“Con… con nói cái thế, vừa con nói con ?”
“Mẹ con là đối tượng con . Con đâu giống bố, kiểu thuê ngoài. Con không mẹ sao chấp nhận được.”
Bà nội cứng họng, đưa cho vài món bảo bối, dặn trông chừng mẹ con họ .
Trước kia, bà chỉ nhìn vào giới tính.
Giờ, nghĩ đến đứa cháu bà mong đợi sẽ chui bụng kẻ thù, bà nặng tình máu mủ, thỉnh thoảng dúi cho ít đồ tốt.
Sợ rơi vào tay mẹ con họ .
nói, thủ đoạn lợi hại, được lòng bố, liền diễn trước mặt ông mấy lần bị mẹ làm khóc. Khiến bố tưởng rằng họ cùng chung chiến tuyến.
Bố càng chiều chuộng , riêng tư than rằng: hai bà già kia làm , đều lớn tuổi vẫn ghi hận chuyện khứ.
Đời người, oán oán chồng chất đến bao giờ?
Bà nội tức đến đau ngực, đập bàn: “Cái gọi là hận thù khứ? Nếu không tao phản ứng nhanh, đã mất mẹ . tưởng bà nội bảo vệ nổi ? Đồ vô ơn!”
trợn mắt: “Đã nói là gen xấu, bà mắng vô ích, lấy sức chiến đấu , đánh ba trăm hiệp đi.”
Mắt bà đảo liên hồi, tính toán nhắm vào : “Bảo bối, con không có ý kiến sao? đuổi mẹ con đi, sau này sinh được con , trong này con có chỗ đứng ?”
bật cười: “ chính bà dạy con sao, trong này cái là của con ? Con đâu có tranh giành em .”
Chưa kịp để bà nói thêm, cậu con thảo của bà đã đến: “Mẹ, sao mẹ không dung nổi vậy! Cô ấy tốt thế, hoàn toàn không ân oán giữa mẹ cô ấy mẹ.”
“ vờ đấy, vờ! Sao con ngu thế, nhìn không !”
“ vờ sao? Ít cô ấy cùng lòng con, để con có cơm nóng canh ngon buổi tối, chứ không như mẹ, cả chỉ quát tháo.”
Bà nội trợn mắt, chuẩn bị ngất.
Bố bồi thêm: “Mẹ đừng bộ, đừng tưởng con không hồi xưa mẹ mẹ của Sơ Sơ cãi nhau, đều vờ ngất. Trước kia con nghĩ mẹ vất vả, nên đều đứng về phía mẹ.”
“Nhưng giờ mẹ vô lý . Người ta nói hôn nhân có vấn đề, là lỗi cả hai phía. Mẹ cứ nói bố sai, lẽ mẹ không có lỗi sao?”
“Bố là người có học, mấy năm đầu kết hôn luôn thúc giục mẹ học hành, muốn cùng mẹ tiến bộ sao? Mẹ tự không cầu tiến, sao có thể trách bố không đặt tâm ở mẹ?”