Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Khi nghe những chuyện , ta đang chuẩn chuyện xuất giá.
Mẫu Tô Lân sau khi nhận được thư đã phi ngựa nhanh chóng hạ sính lễ, đó là một phụ nhân sảng khoái hào phóng, tính tình dễ gần, yêu thích ta. Mẫu ta vô hài lòng mối hôn sự , nói ta có phúc.
Nhưng ta lo lắng cho phụ mẫu, nếu sự gả kinh thành xa xôi, sau trở là ngàn khó vạn khó.
Tô Lân biết sự lo lắng ta, trực tiếp đi tìm phụ ta nói chuyện thâu đêm.
Ngày hôm sau phụ mẫu nói ta, ta chuyển kinh thành, phụ mẫu chỉ có một mình ta là gái, cuối cũng không đành lòng để ta gả đi xa.
Ta không kìm được hỏi Tô Lân: “Trước đây ta cũng từng bảo chuyển kinh thành, nhưng làm cũng không đồng ý, chàng đã nói gì, mà khiến lung lay được vậy?”
Tô Lân cười nói: “Ta nói phụ rằng sau phụ mẫu ta bận rộn, e là không thể giúp chúng ta dạy dỗ cái, xin lúc đó giúp đỡ một tay.”
“Chỉ vậy thôi ?” Ta có không tin.
Tô Lân nghiêm túc gật đầu: “Đúng là như vậy, căn nhà bên cạnh Tô gia ta cũng là gia sản nhà ta, vừa vặn đang bỏ trống, lát nữa ta sẽ sai dọn dẹp sạch sẽ cho phụ mẫu ở, ở gần nhau cũng có thể tiện bề chăm sóc, nàng cũng có thể yên tâm gả nhà ta.”
Trong lòng ta cảm động, giọng nói cũng mang theo vài phần nghẹn ngào: “Cảm ơn…”
Tô Lân thấy ta như vậy, vội vàng trêu chọc ta: “Nàng đừng khóc, nếu để mẫu ta biết nói ta bắt nạt nàng, chẳng phải ngài ấy sẽ mắng ta một trận hay , ta còn không mắng đâu.”
Ta bật cười trong nước mắt, tâm trạng vô tốt: “Nói bậy, mẫu hiền dịu như vậy, mắng chàng.”
Tô Lân giả vờ lau mồ hôi trên trán, sợ hãi nói: “Mẫu ta đối ta nào cũng không hiền dịu đâu.”
Ta bật cười khúc khích, nhìn phía sau : “ mẫu, Tô Lân nói xấu kìa.”
Lúc Tô Lân sự hoảng sợ, vội vàng quay đầu , nhưng phía sau chẳng có gì cả, ta cũng nhân cơ hội chuồn mất.
[ – .]
“Tri Uẩn, nàng lừa ta!” Tô Lân nghiến răng.
Ta kéo Tiểu Nguyệt, bước chân cũng nhanh hơn nhiều.
—
Vài ngày trước khi xuất giá, ta nhận được tin tức Gia .
Lưu là một kẻ hay hành hạ khác, Gia ước chừng không chịu nổi những trò quái đản ta, vào một đêm đã đánh Lưu thương rồi bỏ trốn.
Huyện lệnh nhìn trai thương tức giận vô , lập tức sai bắt ta ngay trong đêm, trực tiếp tra tấn dã man, khiến Gia mất nửa cái mạng.
“Đánh nặng lắm ? Lưu thương nặng à?” Ta tò mò hỏi.
Tiểu Nguyệt gật đầu, có do dự mở lời: “Nghe nói, Lưu đánh ngây dại rồi.”
Ta nhướng mày, quả nặng, trong nhà huyện lệnh chỉ có duy nhất một đứa trai, giờ đây thành kẻ ngốc, có thể không tức giận.
“Ngươi đi lo lót một , ta gặp Gia .” Ta nói rồi cũng không yên tâm lắm, “Ngươi đi nói Tô một tiếng, mời chàng ấy đi ta một chuyến.”
Mỗi bước mỗi xa
Tiểu Nguyệt dạ một tiếng rồi rời đi.
Ngày hôm sau ta Tô Lân đi đại lao huyện nha.
Trên đường đi Tô Lân cũng không hỏi ta vì đi gặp Gia , chỉ nhắc nhở ta sau khi vào nhất định phải cẩn thận.
Tô Lân và Tiểu Nguyệt đợi ta ở bên ngoài, một mình ta đi vào đại lao, thấy Gia đang nằm trên đống rơm rạ, trên ta không còn một chỗ nào lành lặn, m.á.u me be bét, trông đáng sợ, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Ta là phò mã… ta cưới chúa…”
Đám nha dịch thấy quen rồi cũng chẳng lạ gì: “Ngươi cưới chúa, ta còn là hoàng thượng đây, đồ thần kinh!”