Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

C4

Tôi dịu dàng vuốt ve khuôn mặt : “Em thương em , nhưng thật, chúng ta không cần lo cho .

“Bản thân vốn dĩ đã là hôn nhân chính trị, có tình cảm gì với em . Từ khi có Chu Kì, em bù đắp cho 25% cổ phần với ba trăm triệu tệ tiền trang sức nữa, em đang sống những ngày tháng sung sướng nhất đó, chúng ta vẫn nên thương xót cho bản thân nghèo khó của mình thì hơn.”

Xin lỗi, lỡ miệng ra hết lời thật lòng rồi.

Trong mắt Ngô Xuyên thoáng qua vẻ khó xử.

“Nhưng yêu à, yên tâm , em cố gắng sửa cái tính khí y này của em.”

“Nhưng …” Tôi lùi lại một bước, nhìn thẳng vào mắt , “nếu em gặp chuyện Chu Kì này, thì em chỉ có thể ra tàn nhẫn hơn em thôi.”

“Em khiến đối phương vĩnh viễn không ngóc đầu .”

không phản bội em chứ, yêu?”

Ánh mắt Ngô Xuyên né tránh một chút, rồi gượng gạo cười cười.

“Sao lại thế chứ, Lạc Lạc.”

Tôi lại nhìn chằm chằm vào một hồi lâu, rồi cười : “Vậy thì tốt.”

trân trọng những gì đang có mới nha, đồ cặn bã.

“Ngày lành tháng tốt” của mày vẫn ở phía trước dài dài đó.

Một tuần sau đó, số lần Ngô Xuyên liên lạc với tôi rõ ràng ít hẳn .

Thậm chí tôi gọi mấy lần rủ ăn cơm, đều thoái thác dạo này bận tối mắt tối mũi vì dự án nghiên cứu.

Tôi vốn định thừa dịp này “chơi” em gái “con hoang” của tôi một chút, ai ngờ ta lại ra với tôi trước.

Hôm ấy, tôi đến phòng , vẫn thường lệ đặt túi xách xuống rồi rửa khử trùng, lúc quay lại đã thấy trong phòng ồn ào cả .

em gái “con hoang” của tôi sừng sững đứng đó, mắt rưng rưng ngấn lệ.

Trên bàn vốn dĩ có hai lọ thuốc thử, giờ một lọ nằm trong nó, lọ lại, đổ văng tung tóe túi xách của tôi.

Thuốc thử này có tính ăn mòn, cái túi xách này coi bỏ .

Chu Kì thì, thuần thục ra vẻ mặt mắt ngấn lệ: “Chị ơi, em xin lỗi… thấy mấy hôm nay chị không bận, em muốn đến tìm chị chơi, ai ngờ…”

Vị tỷ bên cạnh đã không chịu nổi nữa rồi.

“‘Chơi’? chữ ‘phòng ’ viết thế nào không đấy? Học hết tiểu học chưa vậy? Có cần tôi mua cho quyển từ điển không hả?”

Chu Kì nghẹn họng.

Nó đảo mắt nhìn quanh một lượt, thấy một vị đang im lặng đứng bên cạnh, liền nổi cơn điên xông đến túm lấy áo ta: “ ơi, chút xíu thuốc thử này không ảnh hưởng đến việc của mọi ha?

“Em chị em vẫn hay thế, gì cũng quá , là muốn chuyện bé xé ra to thôi… Thật ra mọi không để ý đúng không ạ?”

kia liền đẩy đẩy gọng kính.

Rồi lạnh lùng đáp: “Có.”

Chu Kì: “Hả?”

: “ , chính là ‘quá ’, không loại đầu đất nào cũng nghiên cứu khoa học .”

ngầu đét.

nữa,” tiếp, “độ tinh khiết của loại thuốc thử này hiện tại trong nước rất khó sản xuất, cần nhập khẩu.”

chậm trễ cả đám ở đây rồi đấy.”

Nước mắt của Chu Kì cuối cùng cũng trào ra, không là giả vờ hay là bị dọa sợ nữa.

“Em xin lỗi chị, xin lỗi mọi , em đền tiền, em khoản ngay bây giờ…”

Tôi giơ ngón ra hiệu số 6.

Chu Kì vội vàng khoản 6 vạn tệ.

Tôi cười khẩy: “Tôi là 60 vạn tệ. Thiếu một xu thôi là tôi gọi điện cho đấy.”

Vụ này nên đặt tên là “Con gái riêng đại xuất huyết” mới đúng.

Sau khi nhận tiền khoản của nó, tôi lại quay một đoạn video 360 độ.

Rồi ngay trước mặt nó gửi cho tôi.

“Chị… chị ơi! Chẳng đã khoản xong không gửi cho sao?”

“Ừ.” Tôi cất điện thoại.

“Giờ tôi lại đổi ý rồi đấy.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương