Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Ha ha ha ha ha ha ha, đừng nói , tớ đúng là có năng khiếu đấy!”
Tôi và Sang Vãn ngủ một giấc ngon lành.
Ngày hôm , chúng tôi tươi tỉnh đến lớp.
Ngô Giai và Chúc Cầm thấy chúng tôi liền run bần bật, mắt lập tức chỗ khác. rõ ràng không được nghỉ ngơi đầy đủ, quầng thâm dưới mắt không thể rõ hơn.
Tôi và Sang Vãn như không có chuyện gì xảy , ngồi chỗ của mình.
giờ , khi chúng tôi lấy nước.
Mấy bạn cùng lớp cố tình chặn đường chúng tôi, tôi thẳng hất một cốc nước đá chân .
Cô gái cầm đầu lập tức nói: “Cậu gì thế? Không có mắt à?”
Tôi nói: “Cậu là chó à? Không biết chó ngoan không cản đường ?”
“Tớ không tính toán với các cậu, không có nghĩa là tớ không biết bực. Lần là nước đá, lần không biết là gì đâu nhé!”
Sang Vãn cũng phụ họa: “Tớ nhỏ đến lớn đánh nhau bao giờ thua, không tin các cậu thử xem! Loại như cậu, tớ chấp năm!”
Nói rồi cô đấm mạnh cửa một cái.
Mấy cô gái kia bị tiếng động bất ngờ cho sợ hãi. Miệng há hốc hồi lâu cũng không dám nói thêm gì.
đó , những cô gái có thái độ thù địch với chúng tôi cơ bản đều đường vòng. Ngô Giai và Chúc Cầm hình như thật sự bị đêm đó dọa sợ, không gây sự với chúng tôi .
Cứ thế, cuộc sống của tôi và Sang Vãn dần yên bình trở lại.
8
“ Chi, liên quan gì đến cậu! Cậu ăn no rửng mỡ à? Ngày nào cậu cũng đăng mấy cái bài đó nhóm, tỏ vẻ mình có kiến thức lắm không?”
Trần Đình rõ ràng đã nổi nóng.
Gần đây, những bài đăng tôi và Sang Vãn liên tục chia sẻ đã dần có hiệu quả, sự cảnh giác của mọi người đã tăng lên không ít.
Nói rồi, Trần Đình bắt đầu ném đồ đạc của tôi và Sang Vãn đất. Ký túc xá vốn sạch sẽ gọn gàng bị cô ta cho bừa bộn tan hoang. Cuối cùng, cô ta đổ bát mì cay tôi ăn hết chiếc ghế tựa của tôi.
Không thể nhịn được .
Tôi một túm lấy tóc Trần Đình, mạnh bạo đập đầu cô ta cửa.
“Bà đây nể mặt quá rồi không? Không thèm chấp nhặt, lại càng được đằng chân lân đằng đầu à?Nếu đã bị bệnh, tao giúp chữa.”
Trần Đình sức giãy giụa la hét om sòm: “ dám đánh tao? Con đĩ chuyên phá hoại chuyện tốt của tao, không mau buông tao ? Nếu không cứ đợi đấy!”
khi Sang Vãn giúp khống chế cô ta.
Tôi tát mạnh mấy cái mặt cô ta, rồi lại nhắm những chỗ kín đáo véo thật đau.
vài phút, cô ta bắt đầu xin tha: “Cậu tha cho tớ ! Tớ đền tiền, tớ đền tiền! Tớ sẽ đền hết những thứ đã hỏng cho các cậu!”
bộ dạng nước mắt nước mũi tèm lem của cô ta, cơn tức lòng tôi cũng nguôi phần nào.
công nhận, cảm giác nổi điên thật sự rất đã!
Quả nhiên đối với loại người như Trần Đình trực tiếp. Nói chuyện tử tế với cô ta, cô ta không nghe đâu!
Chúng tôi thống kê số tiền thiệt hại của những món đồ bị hỏng rồi gửi cho Trần Đình.
chuyện Trần Đình có mách lẻo với giáo viên không ư?
Tôi nghĩ chắc là không dám đâu!
Cô ta tuyệt đối không dám!
Những chuyện cô ta chắc chắn có khuất tất.
Cho dù cô ta có mách, chúng tôi cũng không sợ. Miệng đâu chỉ mọc trên người cô ta.
Ai chẳng biết khóc lóc ăn vạ chứ?
Trần Đình đó im hơi lặng tiếng.
Tôi tưởng cô ta sẽ dừng lại ở đó.
Không ngờ tôi vẫn đánh giá thấp cô ta.
Hơn , người đầu tiên bị cô ta lại chính là tôi.
9
“Cứu mạng! Chi, Chi, xin cậu đừng đẩy tớ! Á!”
Cùng với tiếng hét thất thanh của Trần Đình.
Chân cô ta hụt một cái, rồi lăn cầu thang.
Khi các bạn chạy đến, hay thấy đôi tôi vẫn kịp thu lại.
Bí thư tập Nhan Như Tuyết mắng: “ Chi, tớ biết cậu xưa nay vẫn có ác cảm với Trần Đình, nhưng cậu có thể đẩy cậu cầu thang chứ?”
Tôi máu rỉ trên trán Trần Đình.
Tôi muốn nói tôi không đẩy cô ta.
Nhưng các bạn không cho tôi một cơ hội nào để phản bác.
Trần Đình níu lấy vạt áo của bí thư, nói: “Bí thư, cậu đừng trách Chi, cậu không cố ý đâu… Cậu chỉ vô tình thôi!”
Bí thư tập Trần Đình với ánh mắt giận thương: “Đến lúc rồi cậu nói đỡ cho cậu ta? cậu ngốc thế? Cậu ta trước nay vẫn là người ghét cậu nhất đấy!”
Trần Đình mắt lưng tròng : “ Chi, tớ… tớ không trách cậu!”
Rồi cô ta nhắm mắt lại, cứ thế ngất .
Tôi đứng trên bậc thang, chân luống cuống.
Tôi không ngờ Trần Đình lại độc ác đến vậy.
Cô ta không cần mạng ?
Nếu đầu cô ta không đập góc tường, rất có thể cô ta sẽ lăn mãi.
Chỉ để vu khống tôi, có đáng không?
“Xe cứu thương đến ? Chúng ta đừng nói chuyện với loại người .”
“Lòng tốt của Trần Đình mắt cậu ta chỉ là để lừa gạt chúng ta thôi.”
“Loại người lòng dạ trước nay đều đen tối.”
Mọi người mỗi người một câu bắt đầu điên cuồng chỉ trích tôi.
Nếu có quyền hành hình, có lẽ tôi đã sớm bị xử tử hình rồi.
Nhưng cho dù tôi có sai.
đó cũng là chuyện giữa tôi và Trần Đình.
Tại lại kích động đến vậy?
Từng người một tuôn những lời lẽ độc địa nhất thế gian phía tôi. từng nghĩ đến liệu có oan người tốt không?
10
Tiếng bước chân vang lên ở cầu thang, tôi ngẩng đầu lên thấy Sang Vãn.
Cô ngồi xổm trước mặt tôi, mắt lộ vẻ lo lắng: “Chi Chi, cậu không chứ?”
Tôi gượng cười: “Không .”
Cô kéo tôi dậy, nói: “Tớ biết chắc chắn không lỗi của cậu, chúng ta bây giờ ký túc xá nghĩ cách! Cậu yên tâm, tớ sẽ ở bên cậu!”
Nói xong, cô lại tự trách: “Đều tại tớ! Nếu hôm nay tớ không nhà, cậu đã không gặp chuyện .”
Dù buồn bã, nhưng tôi cũng biết chuyện không liên quan đến Sang Vãn.
Một đêm trôi qua.
Chuyện đã ầm ĩ rất lớn.
Mọi người đều biết khóa 24 có một nữ sinh lòng dạ độc ác. Cô ta đã đẩy bạn cùng lớp của mình cầu thang, đến nay vẫn rõ sống chết.
Tôi những dòng thảo luận nối tiếp nhau nhóm lớn của trường.
tối hôm qua, tôi đã bị hạn chế ở ký túc xá.