Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVu84rih

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ông ấy lớn tuổi hơn tôi tưởng, khoảng chừng sáu mươi, tóc đã bạc nhưng tinh thần rất minh mẫn. Ông mặc một chiếc áo khoác đã hơi cũ nhưng rất sạch sẽ, đeo kính gọng vàng, ánh mắt tròng kính sắc bén như có thể nhìn xuyên thứ.
Ông ấy không những người mua khác lo nhìn trí , mà là từ chiếc túi vải đeo vai trịnh trọng lấy ra một máy đo khoảng cách bằng tia laser loại công nghiệp.
“Bíp——”
Một chấm đỏ rọi lên mép vạch chỗ đậu xe.
“Ừm, chiều dài 5.31 mét, phù hợp với tiêu chuẩn GB 5768.3-2009 cho xe nhỏ.”
Ông ấy lại đi sang bên khác.
“Bíp——”
“Chiều rộng 2.52 mét, đạt chuẩn.”
Ông thậm chí còn ngồi xổm xuống, dùng tay sờ vào vạch sơn dưới đất.
“Sơn nóng chảy, độ dày khoảng 3mm, hệ số phản quang cũng đạt yêu cầu. Chất lượng thi công không tệ.”
Ông ấy như nghiệm thu một công trình trọng quốc gia, chứ không phải xem một chỗ đậu xe bình thường.
Tôi đứng một bên, hoàn toàn không xen vào được, chỉ biết trố mắt nhìn ông ấy .
Đo xong, ông ấy mới ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đầy xét nét nhìn tôi, hỏi đầu tiên.
“Cô , chỗ đậu xe này có giấy tờ sở hữu riêng đúng không? Không phụ thuộc vào xe khác ra vào chứ?”
Tôi lập tức được trọng trong nói.
“Đúng vậy!” Tôi gật đầu mạnh, cố tình nhấn mạnh, “Sổ hồng ràng, quyền sử lập, 100% lập!”
Ông ấy gật đầu hài lòng, lại lấy từ túi ra một chiếc điện thoại cũ kỹ, mở ra một bản sơ đồ.
Tôi nghiêng người nhìn thử, hóa ra là bản quy hoạch tổng thể hầm xe của khu tôi, trên đó được đánh dấu dày đặc bằng bút nhiều màu.
Ông chỉ vào trí chỗ đậu của tôi, giải thích: “Theo bản đồ, chỗ này là kiểu chỗ đậu ‘cuối lối vuông góc’ tiêu chuẩn, có quyền lối đi lập đầy đủ nhất. Đường rộng 6 mét, phù hợp quy chuẩn phòng cháy chữa cháy. trí khá ổn.”
Tôi nhìn dáng vẻ “chuyên nghiệp” của ông ấy, cục đá nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Tôi đã tìm được rồi.
Tôi tìm được “vũ khí tối thượng” của mình rồi.
Hôm ký hợp , kỹ sư Tiền còn đến sớm hơn tôi.
Ông ấy thậm chí còn mang theo luật sư riêng, là một người đàn ông trung niên nghiêm túc không kém.
Họ đọc từng chữ trong hợp , từng điều khoản, từng dấu chấm không bỏ sót.
Cuối cùng, luật sư của kỹ sư Tiền đề nghị thêm một điều khoản phụ:
“Bên bán phải đảm bảo chỗ đậu xe này về vật lý và pháp lý có thể sử lập 100%, trong điều kiện đậu xe tiêu chuẩn của bên mua, không bị bất kỳ xe hay chướng ngại vật bên thứ ba cản trở. Nếu phạm, bên bán phải chịu trách nhiệm phạm hợp tương ứng.”
Tôi nhìn điều khoản này, suýt nữa bật cười.
Đúng là điều tôi cần.
Tôi không do dự ký tên mình.
Lúc kết thúc ký hợp , tôi vẫn không nhịn được, dùng cách nói rất uyển chuyển để nhắc nhở ông: “Kỹ sư Tiền, khu chúng tôi có vài hàng xóm… khá ‘nhiệt tình’, rất thích ‘quan tâm’ người khác.”
Kỹ sư Tiền đẩy gọng kính trên sống mũi, ánh sáng lạnh lóe lên trong tròng kính.
Ông nghiêm túc nói: “Không sao, khi nghỉ hưu tôi ở Viện quy hoạch giao thông thành phố bốn mươi năm. Việc tôi giỏi nhất trong đời, chính là xử lý xe và người không tuân thủ quy tắc.”
Ông ngừng lại một lúc, rồi nói một mà đến giờ tôi vẫn nhớ mãi.
“Quy tắc, chính là để kiềm chế ‘nhiệt tình’.”
Khoảnh khắc đó, uất ức, giận , nghẹn ức trong lòng tôi hóa thành một niềm sung sướng sắp bùng nổ.
Tôi không chỉ bán đi một chỗ đậu xe.
Tôi đã mời về cho khu nhà đầy thị phi này một “ủy viên kỷ luật” mang theo luật pháp và bản thiết kế!
Thủ tục sang tên diễn ra cực kỳ suôn sẻ.
Khoảnh khắc nhận đủ tiền, tôi lập tức lái xe khỏi cái chỗ đã khiến tôi khốn khổ biết bao nhiêu, chuyển sang chỗ đậu thuê theo tháng ở trung tâm thương mại gần đó.
Ba nghìn tệ tiền thuê mỗi tháng khiến tôi hơi xót ví.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến vở kịch kinh điển sắp diễn ra, tôi lại cảm thấy số tiền này, xứng đáng từng xu.
Nó không chỉ là tiền thuê đậu xe.
Mà là vé phòng VIP hạng nhất để xem vở kịch tuyệt vời nhất đời tôi.
04
Cơn bão kéo đến còn sớm hơn tôi tưởng, dội hơn tôi tưởng.
Bảy giờ đúng sáng hôm , chuông điện thoại của tôi đầu rung điên cuồng với tần suất như muốn xé rách màng nhĩ.
Trên hình hiện là “Quản lý Trương – Ban quản lý”.
Tôi cố tình để chuông reo nửa phút mới lề mề máy, dùng giọng nghẹt mũi như thể vừa bị kéo khỏi giấc ngủ sâu mà ngáp dài một tiếng “alo”.
“Cô ! Cô ơi! Có chuyện lớn rồi! Cô mau xuống xem đi!” Giọng ông Trương gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, còn run lên nghe .
Tôi giả vờ mơ màng dụi mắt, ngáp dài: “Sao vậy Trương? Trời sập rồi à? Tôi bán chỗ đậu rồi, chuyện trong khu chắc không còn liên quan đến tôi nữa đâu ha?”
“Chính là vì cô đã bán rồi đó!” Giọng ông Trương như muốn khóc, “Chủ mới của cô đó! Ổng… ổng đậu xe… ‘chuẩn’ quá mức luôn! Giờ một hàng phía , mười hai chiếc xe, bị kẹt cứng không ra nổi!”
Tôi “phựt” một cái bật dậy khỏi giường, không phải vì hoảng loạn, mà là vì… phấn khích.
Tôi chân trần chạy ra cửa sổ, kéo mạnh rèm ra.
Ánh nắng sớm chói chang, dưới bãi xe cửa hầm, đã đông nghịt người, như cái chợ vỡ, vây kín một vòng đen kịt.
Toàn là những gương quen thuộc đến không thể quen hơn.
Và ở trung tâm đám đông, người la hét dội nhất, chỉ tay vào hướng bãi xe mà chửi bới không ngừng, chính là chị Lan.
Chị ta còn chưa kịp thay đồ nhảy quảng trường, vẫn mặc bộ đồ hồng sặc sỡ nổi bật giữa đám đông.
Tôi gần như có thể hình dung ra gương méo xệch vì tức giận của chị ta.
Ánh mắt tôi xuyên qua đám đông, nhìn về trung tâm của cuộc hỗn loạn.
Một chiếc Passat màu xám bạc mới tinh, như một tác phẩm nghệ thuật công nghiệp được trưng bày trong bảo tàng, bất động đứng đó – đúng vào chỗ từng thuộc về tôi.
Bốn bánh xe của nó, cách vạch trắng của ô đậu một khoảng bằng nhau, căn chỉnh hoàn hảo giữa khung.
Đầu xe cách vạch dừng, đuôi xe cách tường, giữ khoảng cách chính xác như trong sách giáo khoa.
Thừa một phân là thừa, thiếu một phân là thiếu.
Đó là sự chuẩn xác tuyệt đối đến nghẹt thở.
Và bên cạnh chiếc Passat được đậu một cách “hoàn hảo đến mức đáng sợ” ấy, chính là khu vực không có vạch, nhưng từ lâu đã trở thành “mặc định” chỗ đậu của người.
Giờ , nơi đó bị nhét chật ních mười hai chiếc xe, đầu chạm đầu, đuôi đè đuôi, như hộp cá mòi nhét đầy đến nín thở.
Mà đường ra duy nhất của chúng, chính là phải mượn một khoảng trống phía chỗ xe của kỹ sư Tiền để quẹo ra đường chính.
Giờ , xe của kỹ sư Tiền, như một cánh cổng sắt vô cảm, với dáng đứng “chuẩn mực không chê vào đâu được”, đã chặn đứng hoàn toàn con đường sống đó.
Đúng lúc ấy, điện thoại tôi rung lên dội, tiếng báo tin nhắn WeChat vang lên không ngớt như muốn nổ tung.
Trong nhóm cư dân, chị Lan đã hóa điên.
“@ Mạn! Cô có ý gì hả? Cô cố tình đúng không? Tìm cái loại ôn thần này đến để hành tụi tôi à? Cút ra nói đi!”
“ Mạn, cô đúng là đàn bà tâm địa rắn rết! Bản thân không sống yên thì muốn kéo người xuống nước hả?”
“Loại người như cô nên cút khỏi khu này cho rồi!”
Tôi nhìn những chửi rủa điên loạn ấy, trên tôi lần đầu tiên bao ngày xuất hiện một nụ cười.
Tôi thong thả chụp hình, không trả lời gì trong nhóm mà đăng thẳng lên một bài “moments”.
Hình là nắng sáng tinh mơ và ly cà phê nóng còn bốc hơi bên cạnh.
Chú thích: “Bán bớt đồ dư, đổi lấy sự yên bình. Nghe nói chủ mới là người cực kỳ kỹ tính, kỹ thuật đậu xe đỉnh cao, xứng đáng tấm gương cho khu, đáng để học hỏi.”
Đăng xong, tôi bật chế độ im lặng cho điện thoại.
Ông Trương lại gọi tới lần nữa, không buông tha.
“Cô , ơn đi, cô liên hệ giúp tôi với chủ mới một được không? Dân trong khu sắp nổi loạn rồi! Cứ thế này sớm muộn cũng có chuyện lớn mất thôi!”
Tôi thong thả nhấp một ngụm cà phê, cảm nhận dòng chất lỏng ấm nóng trôi vào dạ dày, thoải mái đến mức thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“ Trương, sổ đỏ đã sang tên rồi, giờ tôi chỉ là người thuê nhà thôi, đâu có quyền quyết định thay chủ mới. Vậy nhé, tôi chuyển WeChat của chủ mới cho , tự trao đổi. Dù sao, xử lý tranh chấp giữa cư dân với nhau, cũng là trách nhiệm của ban quản lý mà, đúng không?”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy, mở danh bạ WeChat, chuyển danh thiếp của kỹ sư Tiền cho ông Trương.
xong, tôi quay lại nhóm cư dân.
Tin nhắn đã vượt quá 99+, chị Lan vẫn tiếp tục dùng đủ thứ lời lẽ dơ bẩn để mắng chửi tôi và gia đình.
Tôi chăm chú lướt từng dòng, như thưởng thức một diễn kịch tính nhất.
Vở kịch này, tôi đã mong đợi quá lâu.
Giờ , sân khấu chính thức khai .
05
Khi chị Lan diễn gần nửa tiếng hồ, những lời chửi bới và than vãn trong nhóm lên đến đỉnh , kỹ sư Tiền cuối cùng cũng lên tiếng.
Ông không đáp lại bất kỳ lời tag hay lời lẽ xúc phạm nào, chỉ bình thản gửi vào nhóm hai tấm ảnh.
Tấm đầu tiên là giấy chứng nhận quyền sở hữu chỗ đậu xe của ông, con dấu đỏ và quốc huy mạ vàng ghi ràng quyền sở hữu tuyệt đối đối với không gian 5.3m x 2.5m đó.
Tấm thứ hai là ảnh chụp hình Luật Sở hữu tài sản, trích đoạn quy định “tài sản hợp pháp của cá nhân là bất khả xâm phạm”, phần trọng còn được ông gạch đỏ.
Ngay đó, ông gửi một đoạn tin nhắn thoại.
Giọng ông, hệt lúc tôi lần đầu nghe qua điện thoại – trầm ổn, điềm tĩnh, không một dao động – nhưng lại toát ra một luồng khí chất đầy sức mạnh.
“Chào buổi sáng cư dân. Tôi tên là Tiền Dũng, là chủ mới căn C-401. Về vấn đề đậu xe, tôi nói ba : Thứ nhất, tôi đậu xe hoàn toàn theo tiêu chuẩn quốc gia, trong phạm chỗ đậu xe thuộc quyền sở hữu hợp pháp của tôi, không có gì sai. Thứ hai, nếu xe của đậu sai chỗ, chiếm khu vực không được phép đậu, dẫn đến không thể ra khỏi bãi, tôi đề nghị liên hệ với ban quản lý, hoặc gọi 122 để cảnh sát giao thông hỗ trợ xử lý. Thứ ba, yêu cầu một số cư dân dừng ngay hành quấy rối và xúc phạm tôi, nếu không tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp.”
Đoạn thoại ấy như một chậu nước đá dội thẳng vào chảo dầu sôi.
Trong nhóm bỗng lặng đi vài giây.
đó là bùng nổ điên cuồng hơn của chị Lan.
“Ông là người mới mà lên cái gì? Tụi tôi sống ở chục năm rồi, vẫn đậu xe như vậy có sao đâu! Ông là cái thá gì mà muốn thay đổi luật lệ ở ?” Chị ta gửi một tràng tin nhắn thoại, giọng chua loét đâm thủng màng tai.
Kỹ sư Tiền không gửi thêm thoại nữa, chỉ gõ một dòng chữ, lạnh lùng như dao mổ.
“‘Từ đến nay như vậy’ không có nghĩa là ‘mãi mãi đúng’.”
Ông bổ sung thêm: “Theo bản thiết kế hoàn công tôi có, khu vực lâu nay đậu xe là ‘hành lang thoát hiểm và kiểm tra thiết bị’ của khu. Theo Điều 28 Luật Phòng cháy chữa cháy Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, tổ chức, cá nhân không được hỏng, sử sai mục đích, tự ý tháo dỡ hoặc chiếm thiết bị phòng cháy chữa cháy, không được chắn lối thoát hiểm hay khoảng cách phòng cháy. phạm pháp luật. Tôi có thể lập tức báo cảnh sát.”
Bốn chữ “hành lang thoát hiểm” như quả bom, khiến vài cư dân từng hùa theo chị Lan lập tức câm lặng.
Có người đầu đổi giọng, thử dùng “hàng xóm láng giềng” để ràng buộc đạo đức.
“ mới đến, đừng chấp nhất quá. Gần nhà hơn họ hàng, ai cũng sống chung mà, nhường nhau một đi.”
Kỹ sư Tiền lập tức đáp: “Tôi rất ý. Quan hệ hàng xóm tốt đẹp là dựa trên nền tảng tôn trọng quyền tài sản và quy tắc. Cái gọi là ‘nhường nhau’, không thể là hy sinh quyền lợi hợp pháp của tôi.”
Lại có kẻ đầu giở trò hăm dọa, gửi trong nhóm: “Mày giỏi quá ha? Cứ đậu trong khung đi, coi tụi tao có dám xì bánh xe mày không?”
Kỹ sư Tiền đáp ngay, không chần chừ.
“Xe tôi có 4 camera chế độ bảo vệ liên tục, ghi hình 24/24, liệu lưu trữ trên đám mây. hành tiếp cận, chạm vào hay phá hoại xe tôi sẽ bị ghi lại nét, tôi sẽ ngay lập tức báo công an và khởi kiện. Tôi chỉ yêu cầu một điều: xử lý theo đúng pháp luật, không hòa giải.”