Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngụy Cửu Chiêu này hồi , hoàng đế thái độ mập mờ, chỉ bảo nhị hoàng tử đưa hắn về nghỉ tại dịch quán, chờ chỉ triệu kiến.
Tại dịch quán.
Một buổi chiều mưa lất phất, có quý nhân đến thăm.
Ngoài nhị hoàng tử, người đi cùng còn có thiên nhà Thiếu Khanh.
Nghe nói, đương thánh thượng có chỉ hứa nàng ta cho Ngụy Cửu Chiêu làm phi.
Rượu đã tuần.
Vị thiên kia mới từ tốn miệng sau lớp mạn che: “Nhị vị điện hạ, thiếp thân giày và vớ bị ướt, chẳng có thể lui về thay phục?”
Sau khi nàng rời đi, nhị hoàng tử đã ngà ngà say, choàng tay qua vai Ngụy Cửu Chiêu cười lớn: “Nữ nhân kia trước đây cứ nhất quyết đòi cho vương. Nhưng tiếng xấu nàng ta chua ngoa ghen tuông, trong chẳng ? vương nào thèm mắt!”
Nghe vậy, Ngụy Cửu Chiêu cũng bật cười, thái độ kính nhường ôn hòa, tuyệt chẳng lộ chút gì gọi là bị sỉ nhục.
Thiên Thiếu Khanh muốn thay phục.
Ta là nữ tử duy nhất trong dịch quán, nên nàng ta được dẫn tới phòng ta nghỉ tạm.
Trong phòng chỉ còn hai người, nàng ta bất ngờ lên tiếng hỏi: “Ngươi là thiếp thân của cửu điện hạ ?”
Thấy ta lắc đầu, nàng bèn sai ta đi lấy phục sạch.
Khi ta ôm đống xiêm áo quay lại, thì thấy nàng đang ngồi trước bàn trang điểm, trên tay cầm đúng hộp son ta vẫn chưa nỡ dùng.
Nàng hộp, dùng đầu ngón tay chấm một ít son đỏ: “Son của Lâu Hương Các, đứng đầu . Chỉ là màu này… quá chói lòa, e là chỉ hợp với hạng phụ nhân phố chợ.”
Nàng cười nhạt, đặt lại chiếc hộp lên bàn: “Không xứng tô điểm cho ta.”
9
Ngụy Cửu Chiêu và nhị hoàng tử ngoài mặt huynh đệ hòa thuận, cùng nâng chén vui vẻ tới tận khuya.
Trước khi rời khỏi dịch quán, nhị hoàng tử còn lè nhè dặn dò: “Cửu đệ, mai vào chầu, nhất phải thay vi huynh nói vài lời trước mặt phụ hoàng đấy…”
Ngụy Cửu Chiêu đáp ứng đầy đủ.
Mãi đến khi tiễn đoàn người khuất bóng, nụ cười trên hắn mới dần tan biến.
…
Hôm sau, trước khi vào cung.
Ngụy Cửu Chiêu thân khoác bạch , đầu đội ngọc quan, phong thái cao quý nhạt.
Gió xuân còn rét, ta lo hắn chưa lành hẳn vết thương, đặc biệt chuẩn bị áo choàng lông chồn đen dày dặn.
Hắn nhận lấy áo choàng bằng một tay, tay còn lại lại bất ngờ ấn mạnh vào vết thương cũ.
Máu tươi lập tức thấm ra, nhuộm đỏ vạt áo.
Ta hãi hít mạnh một hơi, theo phản xạ ngăn lại, nhưng lại bị Ngụy Cửu Chiêu giữ chặt cổ tay.
Hắn nhìn ta, đôi mắt xưa nay luôn lùng nay lại thoáng cười.
Giây tiếp theo, Ngụy Cửu Chiêu nhấc ngón tay dính máu, khẽ chấm lên ta.
Hắn nói: “Đừng nghe nàng ta nói nhảm. ràng là rất đẹp.”
…
Nghe nói, hôm ấy vào triều.
Giữa trăm quan chứng kiến, cửu hoàng tử vừa dâng lên đồ phòng tuyến cơ mật của nước địch, liền đổ gục điện vì kiệt sức.
Ngự được khẩn cấp triệu vào Loan điện.
Khi cởi áo ngoài của hắn, bên trong chỉ thấy vết máu chằng chịt rợn người.
Cửu hoàng tử chỉ kịp thốt lên một câu: “Có người muốn hại nhi thần, phụ hoàng cứu con…”
Rồi liền hôn mê bất tỉnh.
Quần thần xôn xao.
Một hoàng tử “có công xuất sứ nước địch”, lại bị thích khách ám sát ngay giữa canh phòng nghiêm ngặt, đủ khiến thánh tâm phẫn nộ.
Nhị hoàng tử sợ đến liên tục dập đầu: “Hôm qua thần còn bẩm báo, ràng hắn vẫn còn khỏe mạnh! Xin phụ hoàng minh giám!”
…
Một tấm đồ phòng thủ, cộng thêm màn khổ nhục kế, đã giúp Ngụy Cửu Chiêu đứng vững giữa triều đình.
Nhị hoàng tử làm việc sơ suất, mất lòng vua.
Sau khi được ban hôn với thiên Thiếu Khanh, hắn liền bị điều khỏi .
Hoàng đế phong Ngụy Cửu Chiêu làm Lệ Vương, lại ban cho một tấm bia đá khắc chữ, biểu thị thánh ân sâu nặng.
Ngụy Cửu Chiêu chỉ nhàn nhạt liếc qua, rồi bật cười : “Lệ Vương, bia đá chữ đó là chữ ‘lệ’ nghĩa là mài giũa. Phụ hoàng đây là muốn răn dạy ta, ta làm đá mài cho Thái tử điện hạ.”
Thái tử nước Ngụy, Ngụy Sâm cũng là nam của giới này.
Hắn ta là huynh trưởng cùng mẹ với Ngụy Cửu Chiêu, tính tình ôn hòa nhân hậu, nhưng thiếu khí phách.
Giờ đây, hoàng đế muốn Ngụy Cửu Chiêu làm tảng đá mài, mài giũa nên lĩnh cho Thái tử.
10
Ngụy Cửu Chiêu quả không phụ kỳ vọng của thánh thượng.
Trị thủy đắp kênh, tu sửa sử quán, tế lễ cầu mưa… việc nào cũng vượt mặt Thái tử.
Phe cánh Thái tử vốn chẳng buồn tranh chấp dù gì thì tài cán có giỏi đến đâu, cũng chỉ là tiểu xảo trong triều.
Quyền binh nơi biên ải mới là cốt lõi.
Nhưng đến khi tin báo chiến thắng dồn dập từ biên quan truyền về, rằng Ngụy Cửu Chiêu liên tiếp đánh hạ mười địch quốc, rốt cuộc cũng có người không ngồi yên được nữa.
Đêm Ngụy Cửu Chiêu đại thắng khải hoàn.
Công Tôn tiên sinh vô cùng hài lòng: “Chủ tử tay nắm binh quyền, từ nay có thể yên tâm ngủ một giấc.”
Phủ Lệ Vương.
Ngụy Cửu Chiêu chuẩn bị vào cung bẩm báo.
Ta tiễn hắn ra tới cổng phủ, đang giúp hắn cài áo choàng, khóe mắt bỗng gặp ánh lóe lên.
Khoảnh khắc sau, một tiếng rít xé gió vang lên: “Vút……”
Trong tích tắc, ta bị Ngụy Cửu Chiêu ôm chặt vào lòng, che chắn toàn thân dưới người hắn.
Cùng lúc đó, hệ thống thông báo: [Độ rung động của phản diện: 80%]
Ta còn chưa kịp nghĩ gì, chỉ vội vàng ngồi dậy đỡ lấy hắn, lòng bàn tay lập tức cảm nhận được một mảng ấm nóng ẩm ướt…
Trúng tên, là giữa lưng Ngụy Cửu Chiêu.
Dưới ánh trăng.
Nhìn gương mặt trắng bệch của người trong lòng, ta run rẩy, cổ họng nghẹn ứ, tim như bị bóp nghẹt: “Ngụy Cửu Chiêu… đừng, chàng đừng chết…”
…
Ngụy Cửu Chiêu hôn mê suốt ngày, ta cũng canh bên giường suốt ngày.
Mũi tên tẩm kịch độc kia vốn nhắm vào ta.
Nếu không có hắn che chắn, e rằng ta đã chết chẳng còn nguyên vẹn.
Khi Ngụy Cửu Chiêu tỉnh lại.
Ta mắt đỏ hoe, nghẹn ngào hỏi: “Chàng… vì lại chắn tên thay ta?”
Hắn không đáp, chỉ nhìn ta chằm chằm: “Ngươi… đã nói lại được rồi?”
Giọng ta mang theo tiếng : “Ừm.”
Ngụy Cửu Chiêu nhìn ta thật lâu, rồi chậm rãi nắm lấy tay ta.
Hắn đặt vào lòng bàn tay ta một vật nhỏ, là con hươu bằng lau sậy ta từng tặng hắn.
Bao năm trôi qua, mép hươu đã sờn rách.
Ngụy Cửu Chiêu nhìn ta, ánh mắt rực sáng: “Giờ ta đã có tư cách tranh đoạt. Lâm Lộc, ta muốn cưới nàng. Nàng có nguyện … cho ta, làm thê của ta không?”
11
“Nếu nàng chịu theo ta, ta nhất sẽ đối xử với nàng thật tốt.”
Lưu Nhị Ngưu cười ngây ngô, nhét cả rổ thịt heo vào lòng ta.
Ta có chút đau đầu.
Từ sau hôm Vương thẩm đến làm mối, ngày liền, Lưu Nhị Ngưu đều đến tận cửa đưa đồ cho ta.
Thôn này dân phong thuần hậu, tư tưởng lại bảo thủ.
Họ biết ta từng xuất giá, từng sinh con, nên cho rằng có thể cho một nam tử chưa có thê như Lưu Nhị Ngưu là ta đã trèo cao lắm rồi.
Họ xuất phát từ lòng tốt, một lòng muốn giúp ta “việc tốt”, nhưng chưa từng nghĩ đến ta thật sự không muốn .
Ta đang miệng khéo léo từ chối, thì bất chợt nghe tiếng “thùm thùm thùm” gõ cửa vang lên.
Ta cửa ra, Tiểu Hồng liền ung dung bước vào.
Thấy trong nhà có người, Lưu Nhị Ngưu vội đứng dậy cáo từ.
Tiểu Hồng hừ một tiếng: “Coi như hắn biết điều.”
Sau đó nó tháo túi hành lý sau lưng .
Nó lấy từ túi ra mấy bộ phục, tiện tay quẳng đất, rồi dúi vào tay ta một vật vuông vuông nặng nặng.
Tiểu Hồng mặt mày đắc : “Lâm Lộc, ngươi cầm lấy. Có thứ này rồi, chẳng dám nạt ngươi nữa.”
Nhìn ấn tín Đông Cung trong tay, ta nhất thời không nói nên lời.
Nếu trước Tiểu Hồng tìm đến ta là ngoài muốn, thì này là ?
Đám cấm quân Đông Cung đều ăn không ngồi rồi à?
Ta chau mày nhìn Tiểu Hồng, mím : “ con lại quay về nữa? Phụ thân con đâu?”
Vừa nhắc đến Ngụy Cửu Chiêu, Tiểu Hồng liền bĩu : “Hừ, con mới không thích hắn! Hắn dữ dằn, chẳng thèm quan tâm con gì hết. Mỗi thấy con phiền là lại nhốt con, hoặc ném con cho người khác trông.”
Lông mày ta khẽ nhíu lại, trong lòng bỗng thấy trống rỗng.
Chẳng lẽ vì đại hôn sắp tới, nên Ngụy Cửu Chiêu mới mặc kệ Tiểu Hồng đến tìm ta hết này đến khác?
ràng năm xưa là hắn kiên quyết giữ đứa bé này lại…
Giờ thì ? Cũng không nuôi dưỡng nữa à?
Ta còn đang rối bời, thì thấy Tiểu Hồng lục trong túi ra một cây trúc mã và một thanh kiếm gỗ.
Nó cưỡi trúc mã, cầm kiếm gỗ, hò hét như trận, lao ra sân múa loạn, khiến đám chim sẻ bay toán loạn.
Ta nghe nó hét to: “Có tử ở đây, xem kẻ nào dám nạt Lâm Lộc!”
Một con sẻ phóng phân lên đầu nó, Tiểu Hồng giận đến nỗi chỉ trời mắng lớn: “Đồ chim sẻ chết bầm! Ngươi đợi đó, ta sẽ nhét đầy đá vào tổ nhà ngươi!”
Sau một trận huyên náo, nó lại chạy về trước mặt ta, ánh mắt sáng rực đầy mong chờ.
Ta còn chưa kịp phản ứng, thì đã nghe nó sốt ruột giục: “Ngươi phải nói ta cái gì cũng rất rất tuyệt vời! Lâm Lộc, mau nói đi!”
Ta: “……”
Khó khăn lắm mới dỗ được Tiểu Hồng tự chơi một mình, ta liền hòm tiền nơi đầu giường, đầu tính xem bạc tích cóp hai năm qua có đủ nuôi một đứa trẻ không.
Còn chưa đếm xong, thì trong sân vang lên tiếng chói tai.
12
Trong sân.
Tiểu Hồng mặt mày nghiêm nghị, đứng bên cạnh một bé gái đang gào , là Bảo, cháu gái năm tuổi của Vương thẩm.
Mãi một lúc ta mới hiểu ra đầu đuôi sự tình…
Ta với Vương thẩm là hàng xóm, thường trao đổi vài cọng hành đôi quả trứng.
Vừa rồi, Bảo vào chuồng gà nhà ta lấy trứng, liền bị Tiểu Hồng đang tuần tra lãnh thổ gặp tại trận.
“Trộm cắp! Ngươi còn mặt mũi nào hả?!” Tiểu Hồng lớn tiếng quát mắng.
Bảo hét to: “Ta không phải trộm!”
Nhóc con vừa ngẩng đầu lên, ta liền thấy bên trán bé có vết máu chảy .
Sắc mặt ta lập tức trầm , quay sang nói với Tiểu Hồng: “Xin lỗi.”
Tiểu Hồng không thể tin nổi: “Con bảo vệ ngươi, vậy ngươi lại bênh kẻ trộm?!”
Ta nghiêm giọng: “Dù nào, con cũng không thể đánh người không phân trắng đen. Hãy xin lỗi Bảo.”
“……Ngươi!” Tiểu Hồng nhìn ta, đột nhiên mím , hốc mắt đỏ hoe.
Bình luận lập tức bùng nổ: [Cô ta bị gì vậy? Tiểu bảo làm sai gì chứ?!]
[Cạn lời, ràng là tử đấy! Nếu có ngai vàng kế vị thì không chỉ đánh người, muốn giết cũng chẳng dám ngăn! Nữ phụ rối rít lên ?!]
[Lúc trước Tiểu bảo chơi trốn tìm bị trầy tay, nữ xót đến mức phạt thái giám quỳ một đêm… mới là sinh mẫu?]
Ta hít sâu một hơi, ngồi xổm ngang tầm với Tiểu Hồng: “Con nghe cho kỹ. Nếu muốn ở lại với ta, thì không được tùy tiện nổi giận ra tay đánh người.
“Cũng phải bỏ thói quen xấu, học cách ăn uống đàng hoàng, tự mình mặc quần áo.
“Bây giờ, xin lỗi Bảo đi.”
Tiểu Hồng cố nén hai hàng nước mắt, nhìn ta rồi lại nhìn Bảo đang trốn sau lưng ta, cuối cùng òa lên nức nở.
Ta nhức đầu vô cùng, còn đang khuyên tiếp, thì một giọng nữ mềm mại lanh lảnh vang lên: “Ôi chao, có chuyện gì vậy đây?”