Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXuVwrTGM
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01
Tôi sống lại , sống lại vào đúng ngày Tết , bên tai vang lên câu hỏi the thé của chị dâu tôi:
“Ai đã ngọt này thế?”
Kiếp trước, chị dâu tôi lập tức thay đổi sắc mặt sau khi nhìn thấy những chiếc ngọt để phòng khách.
Mặc dù tôi đã giải thích nhiều lần rằng đó là do đơn vị phát chị ta vẫn không buông tha, cứ khăng khăng làm to chuyện lên.
“Tôi thấy cô là đang coi thường người ở nơi khác như tôi! Cô thấy tôi lấy chồng xa tủi thân là đáng đời đúng không!”
này mà cũng liên quan đến việc xa quê?
Tôi không tin vào tai mình.
tôi chưa kịp phản bác thì chị dâu tôi đã lao vào phòng đóng sầm cửa lại.
“Con bé là một cô gái phải lấy chồng xa, mày không nhường nhịn con bé một chút được à?”
“ là một nhà, sao phải làm ầm ĩ như ?”
Mẹ tôi nghiêm túc nói.
Vốn tưởng đó chỉ đơn giản là một trận tranh cãi ai mà ngờ chị dâu tôi đã thổi phồng lên đăng lên mạng.
Chị ta nói tôi mang ngọt về nhà là cố tình làm khó chị ta, đồng thời lên án cô em chồng là tôi đây đối xử khắc nghiệt với “chị dâu xa xứ” là chị ta sao.
Ngay lập tức, tôi đã trở thành mục tiêu công kích của mọi người, những lời chửi bới, chỉ trích tràn ngập mạng.
Tôi đã cố giải thích không ai chịu nghe.
Tôi đã trầm cảm nặng, bác sĩ nói phải để người nhà động viên khuyên nhủ.
mẹ tôi lại cho rằng tôi đang giả vờ, buộc tôi phải nhanh chóng xin chị dâu tôi.
“Mắc bệnh trầm cảm? Tao thấy mày đang rảnh rỗi quá !”
tôi như nghe được một chuyện vô nực cười.
“Mau đi xin chị dâu của con! Hôm nay con không xin thì đừng nhận mẹ là mẹ con!”
Mẹ tôi cũng liên tục gật gù.
Tôi cô lập bất lực, cơn tuyệt vọng mất việc làm cũng mất đi dũng khí tiếp tục sống.
Mẹ tôi vẫn tiếp tục ở với chị dâu tôi, một nhà yêu thương nhau.
Thật đáng châm chọc!
Lần này tôi phải bảo vệ bản thân.
Để cho những người từng “chẳng liên quan đến mình” nếm thử cảm giác “chị dâu xa xứ” ràng buộc đạo đức!
Nghĩ đến đây, tôi hít một hơi thật sâu, cố tỏ bản thân cực kỳ áy náy:
“Chị dâu, là của em, em quên mất chị thích ăn mặn.”
“Bây giờ em dẫn chị đi đến siêu thị mới mở, ta chọn thêm vài hộp nữa coi như em xin chị nhé!”
02
Nghe thấy tôi , mắt chị dâu tôi chợt sáng lên.
Chị ta giả vờ từ chối một vài câu như nóng lòng lao tới siêu thị.
Tôi biết chị ta chắc chắn lại sắp giở trò.
Chị dâu tôi thường nói lấy chồng xa không dễ.
Vì mọi công việc nội trợ nhà mặc định do tôi làm bởi vì chị ta không quen với phong tục của tôi.
Bởi vì khí hậu ở đây không tốt làm cho làn da của chị ta ngày càng xấu đi.
Vì tôi phải cho chị ta đủ loại sản phẩm chăm sóc da đắt để chị ta có thích nghi nhanh với cuộc sống ở đây.
Không những , chị ta còn thường xuyên đòi quà, nhỏ thì là một bộ quần áo, đến to là chiếc điện thoại di động kiểu mẫu mới, chị ta dùng chiêu trò ràng buộc đạo đức.
Nếu không tức là bắt nạt chị ta xa quê, không coi chị ta là người một nhà.
Thậm chí cứ mỗi dịp lễ Tết, chị ta bắt tôi quà cho người thân, bạn bè của chị ta ở quê, nói cho hay rằng:
“Con gái lấy chồng xa không dễ, cần phải hiếu thảo với nhà ngoại .”
Lần này chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Chị ta như một con sóc đất nhảy nhót giữa các kệ , hận không mang tất những chiếc được gói đẹp mắt về nhà.
“ này, có sáu mùi vị, cho mẹ chị một phần.”
“Còn có dì , cậu hai, cô ba của chị…”
Chị dâu tôi lải nhải về từng người họ mà ngày thường chẳng bao giờ chào hỏi.
Chị ta nhét từng hộp đắt vào xe như không mất .
Chọn lựa một hồi, cuối hết hai vạn tệ!
Cuối mặt chị dâu tôi nở nụ cười rạng rỡ hạnh phúc, hài lòng chỉ đạo nhân viên giao đóng gói, gương mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Còn tôi âm thầm lưu lại hóa đơn ghi lại địa chỉ của chị ta.
03
kỳ nghỉ Tết , tôi tưởng rằng cuối mình cũng được yên tĩnh không ngờ cuộc tấn công của chị dâu tôi mới chỉ bắt đầu.
“Hân Hân, chị dâu mới nhìn trúng một túi, chị đã link cho em đó, em giúp chị đặt cho chị nhé.”
“Chị dâu lấy chồng xa, không quen nơi này muốn chút đồ cũng không tiện.”
Ồ, tôi suýt thì tin lý do này…
Bấm vào mở link , một chiếc túi Hermes có giá năm vạn tệ, chị ta thật sự dám mở miệng.
“Chị dâu, em mới đi làm, tay cũng chưa có nhiều …”
Tôi giả vờ vẻ rất khó xử.
“Ôi chao Hân Hân, em xem em đang nói gì kìa, một cô gái như em, đâu có chỗ nào cần chi tiêu nhiều như !”
“Chị dâu cũng không có cách nào, em là một đầu gỗ, đâu có hiểu được những thứ này.”
Giọng điệu của chị ta nghe giống như một cô con dâu nhỏ phải chịu đựng nỗi uất ức rất lớn.
Chị dâu tôi là người vợ mà tôi khó khăn lắm mới cưới được nên mẹ tôi chiều chuộng như báu vật.
Chẳng phải mẹ tôi đã vội chạy tới nói giúp cho chị dâu tôi đấy thôi:
“Hân Hân, chị dâu của con lấy chồng xa cũng không dễ đâu, con cho chị dâu con chút đồ đi.”
“Dù sao cũng chỉ là động ngón tay mạng thôi, cũng không cần tốn sức gì nhiều, mấy người trẻ tuổi các con giỏi nhất này mà.”
Kiếp trước, mẹ tôi cũng đã nói như .
Dù sao thì bà cũng chỉ nói miệng còn tất là do tôi trả.
Tôi “miễn cưỡng” đồng ý, lấy chiếc thẻ tín dụng “đặc biệt” chuẩn cho chị dâu tôi .
Chị dâu tôi vô hài lòng.
Tôi cũng rất hài lòng bởi vì kịch hay sắp bắt đầu.
04
Ngày hôm sau, phòng khách những gói quà được chất đống như núi.
Tôi nghiêng người vất vả một lúc lâu mới lách người được qua cánh cửa nhà.
“Em về à?”
Chị dâu tôi thò đầu từ phòng tôi, tay cầm chiếc váy hai dây đính đá ướm thử lên người hỏi: “ này thế nào? Có trông thon gọn không?”
Lúc đó tôi mới nhận rằng phòng của tôi cũng đã chiếm !
bàn trang điểm để đầy chai lọ mỹ phẩm, ngay chiếc thảm lông cừu mà tôi yêu thích nhất, giờ đây cũng chất đầy những đôi giày da rẻ !
Chị dâu tốt của tôi, Vương Lệ.