Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đang mặc chiếc váy ngủ bằng lụa của tôi, tạo dáng gương đứng!
Cơn giận dâng lên trong lòng, tôi đẩy chiếc hộp ra, chỉ về phía phòng và :
“Có chuyện thế?”
Chị dâu tôi cười không để tâm, lại cầm chiếc váy ren mặc :
“Chị mua trên mạng một ít quần áo, vẫn chưa kịp cất đi, chẳng phải phòng em có gương sao, cho chị mượn dùng một .”
Từ khi nào mà phòng của tôi trở thành phòng chuyên thử đồ của chị ta ?
“Mượn dùng ? Chị gọi là mượn dùng sao?”
“Chị làm phòng tôi thành ra như , được tôi đồng chưa?”
Sắc chị dâu tôi thay đổi, tủi thân nói: “ , dù chị cũng là chị dâu của em, chị chỉ muốn mượn phòng thử quần áo mà thôi.”
“Em nói chị từ xa gả đến mà ngay cả đến phòng riêng cũng không có, điều này thực sự khiến chị thấy…”
Tôi bị sự thay đổi đột ngột của chị ta làm cho choáng váng đứng ngây người tại chỗ.
ra là chị ta có này!
, chị dâu tôi luôn muốn chiếm phòng của tôi, dùng đủ mọi cách để đạt được điều đó.
lo lắng mẹ tôi bị chị ta bắt nạt nên tôi cố nén giận, chuyển ra phòng khách.
Xem ra chị ta lại có suy nghĩ này một lần nữa.
Thấy chúng tôi căng thẳng với nhau như , mẹ tôi vội vàng đến hòa giải:
“Chao ôi , không phải chỉ là mượn phòng của con một lát thôi sao? Chờ chị dâu con thử quần áo xong thu dọn là được rồi.”
Mẹ tôi vừa nói vừa nháy mắt với tôi ra hiệu cho tôi đừng tranh cãi nữa.
Lần nào cũng như thế này.
Mẹ tôi thường nói “gia đình hòa thuận mọi việc mới tốt đẹp” nhưng mẹ tôi quen đứng trên nền tảng đạo đức cao cả, dùng tình thân để ràng buộc, ép tôi phải nhượng bộ.
“ , này con đi chồng rồi mẹ phải dựa anh trai và chị dâu con chăm sóc lúc tuổi già.”
“Con cứ nghĩ đó là mẹ mà thông với chị dâu con một .”
Tôi thầm cười châm chọc, con mẹ, cái nhà này mà chịu bao nhiêu ấm ức?
Đến cuối cùng nhận được kết cục tốt đẹp ?
này, ai cũng đừng hòng dùng đạo đức mà ép buộc tôi!
“Mẹ không cần phải nói nữa.”
“Bây giờ con sẽ chuyển ra ngoài ở, này cũng sẽ không tới làm phiền mọi người nữa.”
Nói xong, tôi đi thẳng ra khỏi cửa không ngoảnh đầu lại.
này không có tôi làm con chim đầu đàn, tôi xem mẹ tôi có thể thông được khó khăn của chị dâu “ chồng xa xứ” hay không.
Để xem người chị dâu mà luôn miệng nói “không dễ dàng” ấy sẽ đối xử với như thế nào!
05
ngày đó, chị dâu tôi như được mở chiếc hộp Pandora, đủ loại yêu cầu nối tiếp nhau.
Từ quần áo, giày dép đến mỹ phẩm, thậm chí phải mua đồ cho người thân họ hàng của chị ta ở quê nhà, đơn thẻ tín dụng như quả cầu tuyết càng lăn càng to.
Mẹ tôi thỉnh thoảng gọi điện han quan tâm tôi, lần nào tôi cũng “vô tình” nhắc đến Vương Lệ mua , tiêu bao nhiêu.
Tuy mẹ tôi tiếc tiền nhưng lần nào cũng chỉ nói: “Chị dâu con xa nhà gả tới cũng không dễ dàng , con hãy khoan dung nhé”.
Hôm đó tôi quay lại quần áo thay đổi theo mùa, vừa bước cửa thấy chị dâu tôi đang chỉ huy thợ hì hục tháo dỡ kiện hàng.
Tôi vốn không muốn để đến họ nhưng chị dâu tôi lại như cố nói to lên cho tôi :
“Nhẹ nhàng thôi! là bàn trang điểm phiên bản giới hạn đó! Làm hỏng rồi các người có đền nổi không?”
Tôi vừa đến “phiên bản giới hạn” là biết sẽ không hề rẻ:
“Chị dâu, bàn trang điểm này bao nhiêu tiền thế? Đẹp quá.”
Chị dâu tôi vừa thấy tôi , ngay chị ta liên tục giới thiệu thứ như “da bê nhập khẩu từ ”, “dát pha lê bằng thủ công”, “hợp tác với nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế”…
Tôi mà trợn tròn mắt.
Đợi đến khi chị ta khoe đủ, tôi giả vờ vô tình : “Cái này chắc tốn không ít tiền nhỉ?”
“Cũng không nhiều lắm, chỉ có mười mấy vạn thôi, phụ nữ mà, phải đối xử tốt với bản thân một ”.
Chị dâu tôi nghịch bộ móng tay mới làm với vẻ thờ ơ như thể không phải đang tiêu tiền mà là giấy vệ sinh.
Tôi trong túi đơn thẻ tín dụng gần nhất ra, ném lên bàn trà, lạnh lùng nói:
“Chị tiêu tiền của người khác để “tốt với bản thân” như ?”
Thấy chị dâu tôi bị chèn ép, mẹ tôi nhảy ra nói đỡ:
“ , sao con có thể nói như với chị dâu của mình?”
“Chị dâu con xa quê gả tới , không quen thuộc, tiêu tiền làm sao?”
Hừ, tôi đưa đơn trên tay đến :
“Mẹ ơi, mẹ hãy nhìn rõ số tiền này là của ai. Mỗi tháng con chỉ có một lương ít ỏi, làm sao có được mười mấy vạn cho chị ta mua bàn trang điểm?”
“Con quên nói với mẹ rằng thẻ tín dụng mà chị dâu dùng liên kết với lương hưu của mẹ.”
, mẹ tôi tối sầm.
Ánh mắt ban đầu có phần trách móc bỗng trở nên kinh hoàng khi nhìn thấy con số trên đơn.
“… thật sự là chị dâu con tiêu sao?”
Tôi nhịn cười, cố nói:
“Mẹ ơi, chị dâu con xa quê gả đến nhà chúng ta cũng không dễ dàng đâu, tiêu có mười mấy vạn có làm sao?”
“Không phải mẹ thường nói này phải dựa anh trai và chị dâu của con chăm sóc tuổi già ? Để chị ta tiêu chẳng phải cũng như mẹ tiêu sao?”
Mẹ tôi bị tôi đáp trả đến mức không nói nên lời, lúc xanh lúc trắng như thể vừa nuốt phải một con ruồi.
Người mẹ tốt của con ơi, bây giờ là đâu, màn kịch hay ở phía kìa.
06
Mẹ tôi có thể không biết rằng chị dâu tôi không chỉ để mắt đến tiền lương hưu của mà cả căn nhà này!
chị ta lén dùng bao nhiêu là thủ đoạn chỉ để được ghi tên mình sổ đỏ!
Chỉ tôi cản đường nên chị ta mới không thành công, cũng thế mà chị ta ghi hận tôi.
này quả nhiên chị ta lại bắt đầu thăm về chuyện sổ đỏ.
Như vô tình lại như cố nhắc mẹ tôi rằng “phụ nữ chồng xa không có giác an toàn” nói bóng gió với mẹ tôi cho chị ta căn nhà.
Mẹ tôi vừa gọi điện vừa nói đến sắp phát khóc:
“ , chị dâu của con nói, phụ nữ chồng xa không có giác an toàn, nhất định đòi phải ghi thêm tên chị dâu con sổ đỏ!”
“Con nói xem, tương lai căn nhà này không phải là của anh trai con ? Sao , chị dâu con muốn cướp nhà đi hả?”
Ha ha, cho anh trai tôi căn nhà.