Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AKRfthzrAb

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi ôm Dao Dao, về phía gác xép cạnh.
Xem ra muốn lên được đỉnh của tòa nhà thì cần phải đi qua gác xép.
Trong ba gác xép còn lại, chỉ cần tôi tìm thấy một cửa sổ còn mở là hai mẹ con tôi có thể tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng đến gác xép thứ hai, tâm tôi lạnh đi.
Các cửa sổ đều có kiểu dáng giống nhau, nhưng gác xép lại lắp song trong.
Rất nhiều gia đình sẽ làm như vậy, bởi vì gác xép khá nhỏ nên thường được dùng làm phòng trẻ em. Vì muốn an toàn nên mọi người sẽ lắp song cửa sổ.
Nhà bà Vương không lắp , rõ ràng là muốn tiết kiệm chi phí.
Tôi không muốn bỏ cuộc , sức đi tiếp về phía trước.
Đáng tiếc, gác xép thứ ba và thứ tư đều được trang bị song .
Đôi chân tôi mềm nhũn, người bàng hoàng ngã ngồi trên mái nhà.
Không phải người xưa vẫn hay có câu “Trời không tuyệt đường người” sao?
Tôi chỉ là một bà mẹ đơn thân, một thân một mình nuôi nấng con gái.
Tôi cắn răng mà chịu đựng, trải qua hàng ngàn gian khổ nhưng vẫn gắng sống tiếp, tại sao bây giờ bọn họ còn ép tôi vào đường cùng?
Chẳng lẽ ông trời tôi sống lại là để chịu đau khổ một lần sao?
Chỉ vừa hồi ức là tôi đã rét run người. Tôi thà nhảy từ tầng thượng, còn hơn là để bọn họ thành công.
"Mẹ ơi, con khát." Dao Dao thì thào vào tai tôi.
Tôi cúi đầu nhìn Dao Dao, giọng của con bé khiến trái tim tôi mềm nhũn.
Dao Dao chỉ mới ba tuổi thôi, cuộc đời của con bé còn chưa bắt đầu. Vì con gái yêu dấu, tôi phải gắng lần .
Tôi quay đầu nhìn lại, gác xép nhà bà Vương không hề có động tĩnh gì.
Liệu bọn họ đã mở được cửa phòng chưa? Trong lòng tôi vẽ ra một dấu hỏi chấm.
Gác xép không lớn, tôi đã kê một chiếc tủ đầu giường trước cửa, còn đẩy chiếc giường chắn ngang, không gian đã rất chật chội. Về mặt vật lý, khả năng bọn họ mở được hoàn toàn cánh cửa ra không lớn, trừ khi tháo được bản lề ra.
Tôi kẹp thân hình nóng bỏng của Dao Dao, quyết định đánh cược một lần .
Tôi muốn quay lại xem cửa đã mở được chưa.
nãy khi vội vã đào tẩu, tôi đã nhìn thấy có hai khoáng đặt trên bậu cửa sổ. Khi tôi trèo ra ngoài đã vô tình đạp đổ chúng.
Tôi đi đến gần cửa sổ, dũng cảm nhìn vào trong một , lập tức cảm thấy kinh hỉ.
Cửa gỗ bị mở ra một khe nhỏ, nhưng không đủ rộng để bọn họ chen vào, cũng không có âm thanh nào phía cửa .
Có lẽ bọn họ đã bỏ đi tìm khác rồi.
Thời gian quá cấp bách, tôi không thể suy nghĩ nhiều hơn, đành đặt Dao Dao dựa vào cửa sổ và tự mình bò vào trong.
Hai khoáng bị đổ sàn, tôi thấy được hy vọng.
Nhưng khi vừa cúi nhặt lên, tôi cảm thấy chân mình bị kìm , có ai đó đang ôm lấy chân tôi.
6.
Tôi không thể không hét lên, quay đầu lại thì thấy là Tiểu Béo.
Thằng bé hét to lên: "Bắt được nó rồi! Ai tới đây đi!"
Có chân ầm ĩ phía cầu thang, họ đang lao lên đây.
", kéo cô ta qua đây!"
Từ gào rú từ ngoài cửa, gã gắng thò tay vào trong. Nhưng khe cửa quá nhỏ, Từ không thể chui vào phòng, tôi cũng không biết Tiểu Béo đã bò vào bằng nào.
Tôi vừa bị Tiểu Béo tập kích bất ngờ nên ngã lăn ra đất, ót va vào chân giường, đau đến mức nổ đom đóm.
Tiểu Béo thấy tôi ngã liền dùng hết sức lực kéo chân tôi về phía cửa.
tôi khôi phục được ý thức mới phát hiện mình đã bị kéo đến gần cửa, Tiểu Béo đang gắng đưa chân tôi vào trong tay Từ .
Không được!
Nếu cổ chân bị nắm giữ thì tôi sẽ chẳng bao giờ thoát được, không đến chuyện tôi có thể chống cự được bao lâu, ngay Dao Dao ngoài cũng không thể chờ được.
Cơn sợ hãi bùng lên tới đỉnh điểm, tôi dùng sức gập bụng lại, người cuộn lên.
Tôi ném khoáng trong tay vào mặt Tiểu Béo.
Tiểu Béo tránh mặt đi nhưng vẫn bị ném trúng, thằng bé rên rỉ một , một bàn tay buông lỏng ra.
Tôi xoay người vớ lấy một chậu hoa nhỏ và ném tiếp vào người Tiểu Bàn.
Lần thằng bé không tránh được, chóng ngã lăn ra đất.
"Con đàn bà kia, mày giec người rồi! Mày dám giec cháu tao!" bà Vương đỏ hoe, người lao lên đập mạnh vào cửa.
tủ đầu giường ngay lập tức bị trượt ra, khe cửa được mở rộng hơn một chút.
Nhưng mấy người lớn vẫn không vào được.
Tôi nhặt hai khoáng lên, bỏ lại sau lưng chửi rủa của bọn họ mà nhảy trở về đường cũ.
Sau khi Dao Dao uống nửa , tình trạng của con bé đã khá hơn, chỉ là đầu óc con vẫn hơi mơ màng.
Tôi ôm Dao Dao lên, tiếp tục tiến về phía ba gác xép kia, lối thoát duy nhất là đó, chỉ cần trong số đó có một ngôi nhà có người là tốt rồi.
Tôi muốn tạo ra âm thanh để thu hút sự chú ý của những người trong nhà.
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu tìm phá vỡ kính cửa sổ.
Tôi cởi giày ra, dồn sức đập vào cửa kính.
Rầm, rầm, rầm,…
Một chỗ vỡ, lại một chỗ khác vỡ .
Nhưng trong nhà vẫn không có một động.
Khi đập vào tầng áp mái thứ tư, tôi mơ hồ nghe thấy động vọng lại từ phía nhà bà Vương.
Nhìn lại, tôi thấy hình như cửa sổ gác xép đang rung lắc kịch liệt.
Có lẽ họ đã phá cửa để vào được trong phòng.
Nhưng khe cửa sổ quá nhỏ, họ không thể ra được, có lẽ bây giờ đám s.ú.c sinh đấy đang muốn phá cửa sổ để đuổi theo tôi?
Tôi càng hoảng sợ hơn, bàn tay chảy đầy mồ hôi vẫn gắng nắm giày đập mạnh vào cửa kính, không ngừng tuôn rơi.
Tôi gào khản cổ:
"Có ai không? Cứu mạng! Có ai không?"
Vào tôi tuyệt vọng nhất, một ánh sáng đột ngột hiện lên trước tôi, cửa phòng gác xép mở ra, một ông tóc bạc vào.
Ông cao gần một mét tám, thân hình gầy gò nhưng cơ bắp rắn chắc, ông ấy ngơ ngác nhìn tôi mà không một lời.
"Ông ơi! Mau mở cửa sổ đi, cứu cháu với! Gọi cảnh sát! Có người xấu!" tôi cũng không biết mình đang gì .
Ông dường như không hiểu lời tôi , trán ông ấy nhăn lại, cơ thể không hề chuyển động.
Phía nhà bà Vương truyền đến ồn, toàn bộ khung cửa sổ rơi , Từ vọt ngay ra ngoài, chóng chạy tới gần tôi.
Tôi nhắm lại, xong rồi.
7.
Đúng , Dao Dao đang ngồi chân tôi khẽ nhúc nhích một chút. Trong tình thế cấp bách, tôi bế thốc con bé lên ông nhìn thấy.
Ông nhìn thấy có trẻ con thì hơi kinh ngạc, đột nhiên linh hoạt trở lại, về phía trước.
Ông ấy rút ra một chiếc chìa khóa, mở khóa cửa rồi đẩy mở cửa kính, không hỏi han gì mà giơ tay đón lấy Dao Dao ngay lập tức.
Tôi vội vàng nhảy vào theo sau, khóa cửa lại.
Mọi việc diễn ra một chóng, Từ chỉ đến chậm đúng một , ta tức giận đập mạnh vào cửa .
Chỉ còn một là đã bắt được tôi.
Tôi lùi lại phía sau, giơ chìa khóa lên để xem.
Song có độ dày như ngón tay của một người đàn ông trưởng thành, sau khi khóa cửa lại, chắc chắn không thể vào được.
Từ hằn học nhìn tôi trong vài giây, giơ tay chỉ trỏ mấy vào tôi rồi quay lại.
ta bỏ đi khi đang cầm điện thoại chuyện gì đó.
Có lẽ Từ muốn báo Đại Béo biết về vị trí của tôi, bọn họ sẽ lên từ đường cầu thang.
Tôi tính toán một chút, vội bế Dao Dao chạy tầng sáu.
Nơi tạm thời an toàn, tôi cần một chút thời gian để nghỉ ngơi. Vừa rồi quá kích động, trái tim tôi đã không còn chịu nổi.
Ông vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, vẫn im lặng, chỉ là khi nãy ôm Dao Dao của ông ấy rất quy củ, làm tôi vô thức cảm thấy an toàn.
Nhưng ánh ông nhìn tôi thật kỳ lạ, tôi bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Ông ơi, đây có điện thoại không ạ?"