Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8fJRuSoe81

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Người công nhân không không phản ứng kịp, khiến cho TV rơi một cái ‘rầm’ đất, vỡ tan.
Lần này thì người hàng xóm và các công nhân đều ngừng tay lại.
Cả đám người kéo lại vây quanh chúng tôi.
"Đền ! Không đền thì không được đi!"
Nhưng hai thú kia đã quyết tâm, sao bọn họ có thể bỏ cho tôi.
Bà cướp Dao Dao, Từ ôm chặt tôi vào lòng, Đại Béo tiếp tục nhau dữ dội, bọn họ lao ra sảnh tòa .
Nếu tôi bị bọn họ bắt đi, nhất định hai mẹ tôi sẽ chec thảm kiếp trước.
Cho dù có đổi bằng bất cứ giá nào thì tôi cũng ở lại, nhưng tôi gào đến rách cổ họng cũng không có ai đến cứu.
Bọn họ không tôi về bà mà trực tiếp đẩy tôi vào trong minibus đậu sẵn trong sân.
Tôi nhớ rõ, kiếp trước bọn họ đã dùng này vứt x.á.c.
Lúc bị nhét vào , toàn bộ máu trong cơ thể tôi đều đông lại.
Đại Béo đã bị thương hai người đang đuổi theo, còn Từ khống chế tôi, bà cũng ôm chặt Dao Dao đang hôn mê ngồi vào ghế phụ, chuẩn bị nổ máy.
Mấy người công nhân đều bị thương nhẹ, trong lòng sợ hãi nên không dám tiến lên.
Người hàng xóm bị đẩy ngã bổ chỏng, lúc đứng dậy có hơi khập khiễng nhưng vẫn cố gắng theo kịp.
Tôi bị Đại Béo ấn chặt ở ghế . Ghế cũ mang mùi ẩm mốc, bụi bẩn liên tục bay vào mũi, trong lòng tôi tuyệt vọng đến mức hít thở không thông.
bắt lăn bánh, và tôi đã mất cơ hội cuối cùng thoát khỏi địa ngục.
10.
Nhưng đột nhiên phanh gấp lại, làm cả người tôi và Đại Béo đều ngả về phía trước.
Đại Béo quá béo, hắn bị kẹt giữa hai cái ghế của hàng ghế trước, không thể động đậy.
Tôi được tự do trong nháy mắt, lập tức dồn hết sức lực đẩy cửa và nhảy đất.
Tôi ngã sấp mặt đất, cú ngã không hề nhẹ nhàng. Nhưng chưa kịp đứng dậy thì chúng tôi đã bị bao vây.
Một người mặc cảnh phục tiến lên hỏi:
"Mọi người đang làm gì vậy?"
Cảnh sát đã tới rồi!
Tôi lao lên nắm tay anh ta, bắt năng lộn xộn, "Nhanh lên! gái tôi còn ở trong ! Nhanh!"
Họ kéo Từ và Đại Béo ra khỏi , tôi nhanh chân chạy tới cướp lại Dao Dao từ tay bà .
Chúng tôi cùng được đến đồn cảnh sát.
Tôi đã cược đúng, họ có thể không quan tâm đến của tôi, nhưng chuyện phá hoại tài sản quý giá là không thể không báo cảnh sát.
Nhưng đó mọi chuyện lại tiếp diễn theo chiều hướng không có lợi cho tôi.
TV bị tôi đạp hỏng, tôi bồi thường , điều này không có gì bàn cãi, còn tôi rằng mình bị bắt cóc thì không hề có bằng chứng nào.
Hàng xóm và công nhân chỉ có thể chứng minh Từ mạo danh là chồng tôi. Họ muốn tôi đi, nhưng không thành công.
Bọn họ đã sớm nghĩ ra một cái cớ rất tốt, cả ba người đều khẳng định rằng tôi đã nổi điên ở bà và vung tay đập cháu trai nhỏ của bà ta nên bà ta mới nhờ hai cháu trai lớn tôi đi.
"Cô đã trốn lên gác trước hai người kia vào đúng không?" cảnh sát hỏi tôi.
Tôi chỉ có thể gật .
"Lý do là gì? Cô nghe họ sắp làm chuyện gì bất lợi cô sao?"
Tôi cảm cảnh sát đã cố gắng đỡ tôi.
Nhưng tôi chỉ có thể im lặng. Tôi không thể cảnh sát rằng mình đã được sống lại.
Cuối cùng, họ lắc .
"Chúng tôi không thể phá án dựa vào sự suy đoán hay dự đoán bước tiếp theo của hắn là gì! Cô không cung cấp được bất cứ bằng chứng nào chứng minh bọn họ muốn gây tổn thương đến cô."
vài ở đồn cảnh sát, cuối cùng tôi ký giấy nợ hàng xóm và trả cho bà năm trăm đồng thuốc men.
Từ và Đại Béo thì chỉ cần đền bù một phần nhỏ thuốc cho công nhân.
Vụ được dàn xếp ổn thỏa.
trả , tôi đã tranh thủ lại điện thoại của mình.
11.
Tôi ôm Dao Dao đứng trước cửa đồn cảnh sát, nỗi sợ bủa vây khiến tôi không dám bước chân ra khỏi cửa.
Trên đời này liệu có nơi nào an toàn không?
Từ và Đại Béo đi ngang tôi, bọn họ làm khẩu hình miệng :
"Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu."
Tôi biết, chắc chắn bọn họ sẽ không tôi yên.
Kể từ lúc bước chân vào bà , hai tên s.ú.c sinh đó đã "tính toán" kỹ lưỡng, bọn họ chưa bao có ý định buông tha cho tôi.
Tôi ôm chặt Dao Dao ngồi đất, quá mệt mỏi.
Đã lại được điện thoại, nhưng tôi không biết nên gọi cho ai nhờ đỡ.
Lúc trước tôi chồng xa, vốn dĩ gia đình không chấp nhận. chồng tôi hy sinh, mẹ đẻ còn yêu cầu tôi phá thai.
Tôi một thân một mình chịu đựng sức ép từ mọi phía sinh ra Dao Dao, kết quả là bố mẹ tức giận, cuối cùng họ cắt đứt liên lạc tôi.
Hai ông bà hùng hồn tuyên bố tôi, đại khái là tôi nguyện ý tự tìm rắc rối là chuyện của tôi, này có vất vả ra sao cũng đừng làm liên lụy đến bọn họ.
Từ Dao Dao chào đời đến chưa bao chuyện bọn họ. Hiện tôi gọi điện cho họ thì liệu có ích gì không?
Tôi cũng không có bạn bè, mấy năm chỉ có mình tôi dốc sức nuôi dưỡng Dao Dao.
Trong vòng ba năm, tôi đã làm rất nhiều công , cố gắng kiếm .
Ngón tay tôi lướt trên danh bạ điện thoại, khách hàng, khách hàng, toàn là khách hàng.
Bỗng dưng tôi nhìn tên Từ , tay tôi hơi run lên, suýt nữa làm rơi điện thoại đất.
"Bé đang bị sốt đúng không? Sao cô không bé đến bệnh viện?" một nữ cảnh sát đi tới.
nãy ở trong phòng lời khai, cô luôn tôi chăm sóc Dao Dao.
"Cô có thể tôi đi không?" tôi nhìn cô , bám được vào cọng rơm cứu mạng.
Cô đáp: "Được."
Tôi không ngờ cô lại đồng ý một cách dễ dàng vậy.
Nhờ có cô đỡ nên tôi đã thuận lợi làm thủ tục nhập viện cho Dao Dao.
Phòng bệnh ở khoa nhi rất đông đúc, Dao Dao được sắp xếp nằm ở giường bên ngoài hành lang.
Không có sự riêng tư ở nơi này, quá nhiều người người lại, đi lại cũng nghiêng người mà đi.
Đám đông đã tôi cảm bớt lo lắng.
Nhưng đột nhiên tôi bóng dáng của Đại Béo lướt cuối hành lang trong giây lát rồi biến mất ngay lập tức, tinh thần lại trở nên căng thẳng.
Tôi an ủi bản thân, hắn ta sẽ không dám manh động trước mặt nhiều người vậy đâu.
"Cô hãy ăn trước đi, nghỉ ngơi một chút, nhìn sắc mặt của cô không tốt lắm."
Nữ cảnh sát mang họ Lý, tôi gọi cô là chị Lý, cô rất nhiệt tình, còn cầm đến một túi đồ ăn lớn và một thùng nước khoáng cất dưới gầm giường cho tôi.
"Cảm ơn." nước mắt tôi tuôn rơi.
"Đừng khóc, làm mẹ là một khó khăn. Tôi cũng từng trải hoàn cảnh thế này, có gì thì cứ gọi cho tôi, tôi còn quay lại trực ban."
Chị Lý có vẻ rất vội, chỉ kịp mấy câu rồi đi mất.
Tôi ngồi trông coi Dao Dao đến nửa đêm, bé dần dần hạ sốt, mà tôi cũng cạn kiệt sức lực ngã vào người ngủ say.
12.
Giữa đêm khuya, quai hàm tôi hơi đau nhức, vừa mở mắt ra đã một đôi mắt nhỏ sưng húp.
Còn chưa kịp mở miệng, bàn tay đang nắm cằm tôi đã niết sâu hơn, một ngón tay mập mạp nhấc lên dựng thẳng đang ra hiệu im lặng.
Bọn họ đã tìm ra tôi rồi!
Hành lang vốn luôn sáng đèn, đây bỗng chốc tối đen, tất cả mọi người nằm im trên giường, không một ai nhúc nhích.
"Buông tôi ra!" tôi cố gắng kêu lên, nhưng ngay tôi mở miệng, một thứ gì đó đã bịt kín miệng tôi.
Bọn họ bắt xé rách quần áo của tôi…
Tôi cố gắng đấm đá, cánh tay sắp bị vặn gãy nhưng vẫn không thể thoát ra…
"Này, này, em gái, em bị sao vậy?"
Một giọng xa lạ vang lên, lưng dường có ai đó vừa đẩy tôi một chút.
Tôi quay lại, nhận ra một chị gái đang lo lắng đứng bên giường bệnh.
"Em…" tôi giơ tay lau đi nước mắt trên mặt.
"Em mơ gì vậy? Cứ khóc lóc gào thét làm bé bị dọa khóc theo."
Tuy chị gái đang phàn nàn nhưng không hề có ý trách móc tôi, chỉ thở dài rồi rời đi.