Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tôi nhìn thấy ánh cầu xin của .

Nhớ những năm tháng bà mình dẫn tôi rời khỏi cha bạo hành, chạy trốn thủ đô trong gian khổ và khó khăn.

Trái tim tưởng chừng đã cứng rắn lần nữa mềm xuống.

Chắc chắn vẫn yêu tôi, chỉ là không đắc tội nhà họ Dung.

Tôi nhận lấy miếng bánh từ tay , miễn cưỡng đưa cho Dung Tấn.

Nhưng không ngờ, Dung Tấn hất thẳng miếng bánh xuống đất, ánh đau đớn nhìn tôi:

, tôi không cô thương hại tôi.”

Câu nói của Dung Tấn làm tôi hoảng sợ.

tôi , bảo tôi dỗ dành Dung Tấn.

Tôi hết cách, đành cắn răng gõ cửa Dung Tấn.

Nhưng mặc tôi gõ thế nào, Dung Tấn cũng không mở.

là lần đầu Dung Tấn như vậy.

Phải biết rằng trước mỗi hai chúng tôi cãi nhau, chỉ tôi chủ động nói chuyện trước, anh sẽ lập tức vui vẻ trở .

tôi đang định từ bỏ, quay lưng rời ,

Dung Tấn đột mở cửa , kéo tôi vào ngủ của anh.

2

Trong ngủ không bật đèn, anh ấy đứng rất gần tôi, hơi thở nóng rực phả lên cổ tôi, nóng khó chịu.

tôi còn chưa hiểu chuyện đang xảy , thì anh đột hung hăng cắn mạnh vào xương quai xanh của tôi.

Cú cắn đó của Dung Tấn mang theo sự tàn bạo.

Tôi đau mức khẽ rên lên tiếng.

Theo phản xạ, tôi Dung Tấn .

lẽ anh không đề .

Không đúng.

Phải nói chính xác là, anh không thể tin được tôi anh .

Phải biết rằng, trước tôi sinh nhật, tức là trước lão gia hết hạn, mỗi lần Dung Tấn hung hăng cắn tôi, bóp tôi, tôi đều không phản kháng.

Càng không bao dám to gan anh như bây .

Đôi đen sâu thẳm dài hẹp của anh đầy vẻ kinh ngạc và oán trách, đuôi đỏ ửng.

Nhìn chẳng khác chú chó lớn bị bắt nạt, là tội nghiệp.

Nhưng rõ ràng bị bắt nạt từ đầu cuối vẫn luôn là tôi.

? tôi ?”

Tôi sững lúc mới hiểu được lời Dung Tấn vừa nói ý .

“Cậu chủ không phải là không gặp tôi ? Nếu đã không gặp thì tôi đương phải thôi.”

“Không .”

Tôi cau mày: “Không ?”

Anh cúi đầu, cụp , giọng khàn khàn nói: “Tôi không phải là không gặp cô.”

“Anh nói dối. Nếu anh thật sự không tránh mặt tôi, thì không mở cửa?”

“Trước cô chưa bao tôi .”

Tôi thầm nghĩ trong lòng, trước kia là tiền và tiền phạt vi phạm .

Còn bây , ngày mai là tôi nhận được tiền, cũng hết hạn rồi.

Tôi đương không phải để mặc anh làm thì làm.

Nếu không phải tôi ép buộc, bắt tôi phải cúi đầu nhún nhường,

Tôi nghĩ chắc chắn mình sẽ không chủ động nói chuyện Dung Tấn.

Tâm lý nhỏ nhen trong tôi mách bảo rằng nó để cho vị đại thiếu gia cao cao tại thượng kia nếm thử mùi vị bị khác lạnh nhạt, làm lơ là như thế nào.

“A Tấn, anh cũng biết là ‘trước kia’. Anh quên rồi ? giữa chúng ta hạn rồi.”

“Vậy… trước em không tôi , là …”

“Đúng vậy. A Tấn, anh nhớ kỹ điều này, trên đời này không ai đối xử tốt ai mà không lý do. Tất đều là lợi ích thôi.”

Nói xong câu đó, tôi định xoay rời .

Hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của tôi, tôi không tiếp tục dây dưa Dung Tấn nữa.

Nhưng không ngờ rằng, tôi vừa xoay rời , Dung Tấn đột từ phía sau siết chặt lấy eo tôi.

Anh ôm chặt mức như chỉ buông tay chút, tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh mãi mãi.

Tôi nghe thấy hơi thở của Dung Tấn trở nên nặng nề.

Giây tiếp theo, anh đặt cằm lên vai tôi, nhẹ giọng nói: “ , ký .”

Trạng thái của Dung Tấn rất bất thường, dựa theo kinh nghiệm trước của tôi, dây chắc chắn là dấu hiệu cho thấy bệnh rối loạn cảm xúc của anh sắp phát tác.

Tùy chỉnh
Danh sách chương