Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi lén nhắn tin cho quản gia Trần, cố gắng vỗ về anh trước.
“Được thôi. A Tấn muốn gia hạn bao lâu?”
Dung Tấn không ngờ tôi phối hợp như .
Giọng anh không giấu nổi sự kích động vui sướng:
“Mãi mãi.”
Ngay anh nói xong câu đó, quản gia Trần không bằng cách nào đã xuất lưng anh, tiêm mũi thuốc liều cao người anh.
Tôi cảm thấy có sức nặng đổ lên lưng mình, cơ thể cao lớn của Dung Tấn ngã nhào tôi.
3
Cầm được năm triệu tệ trong , tôi cùng mẹ rời đến Thành.
Đúng , tôi đã lừa Dung Tấn.
Ban đầu tôi ý với anh ấy rằng hai cùng đăng ký Đại học Kinh, đó tôi lén sửa nguyện vọng sang Đại học Thành.
tôi cùng mẹ đến Thành, tỏ cực kỳ không vui.
Dù tôi nói thế nào, không muốn rời đi.
Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, nói rằng tôi đến Thành mình.
Lúc đó mẹ tôi mới chịu đi cùng.
Khoảng thời gian ở Thành, tôi cảm nhận được sự tự do niềm vui mà trước đây chưa từng có.
Tôi không phải sống dựa người khác mỗi ngày, không phải chịu đựng Dung Tấn với cảm xúc ổn.
tôi không ngờ, mới đến Thành được tháng.
Dung Tấn đã tìm đến nơi.
Bạn bè của tôi ở Kinh vốn đã không nhiều, Dung Tấn càng không cho phép tôi có bạn bè.
Anh ấy thích nhất là trong thế giới của tôi có mỗi mình anh, như trong thế giới của anh có mỗi tôi.
Chúng tôi là tất của nhau.
Nói cách khác, lần này tôi mẹ rời khỏi Kinh, tôi không nói với kỳ ai.
thì Dung Tấn làm sao được?
Dung Tấn tìm đến, tôi đang ở nhà nấu cơm.
Nghe tiếng gõ , tôi tưởng là mẹ về.
Tôi rửa xong liền mở .
quên mất điểm chí mạng: mẹ tôi có vân để mở khóa , không bao giờ cần tôi mở.
tôi mở , liền thấy Dung Tấn đứng ở ngoài.
Phản ứng của cơ thể tôi nhanh hơn đầu óc.
Tôi đưa định đóng sầm , không ngờ phản ứng của Dung Tấn nhanh hơn.
Bàn mạnh mẽ của anh đã kịp chụp lấy khung .
Dùng lực đến mức tôi hoàn toàn không thể khép được.
đắc dĩ, tôi đành nhìn thẳng anh.
tôi phát Dung Tấn tiều tụy đến đáng sợ, đôi mắt đỏ hoe, quầng thâm rõ.
Trên người mang theo hơi lạnh vẻ vội vã, nhìn là mới vội vàng chạy tới.
“Dung Tấn, anh đến đây làm ? Hợp giữa tôi nhà họ Dung đã hết hạn, anh làm là quấy rối.”
“ em có vì sao tôi có thể tìm được em không?”
“Tại sao?”
dứt lời, tôi liền hối hận.
Chúng tôi không nói thêm, nhìn chằm chằm nhau.
Thật lâu , tôi không nhịn được nữa, lên tiếng trước:
“Mẹ tôi nói với anh thì không liên quan đến tôi, tôi không ý kỳ chuyện đâu.”
“Dì đã ký với tôi bản hợp vĩnh viễn. Tiên Tiên, đời này em là của tôi. À đúng rồi, quên nói với em, tôi đã chuyển trường sang Đại học Thành.”
Giọng anh rõ ràng không nặng không nhẹ, mang áp lực vô cùng lớn.
Nghe xong, tôi cảm thấy trước mắt tối sầm. Tôi đã cố gắng bao để thoát khỏi Dung Tấn, mà cuối cùng công cốc, chẳng đạt được .
Tôi gần như suy sụp, gào lên khản giọng:
“Đó là anh ký với ấy, không liên quan đến tôi ! việc anh chuyển trường thì càng chẳng dính dáng đến tôi!”
tôi không ngờ rằng, từ mẹ tôi lén ký hợp với Dung Tấn lưng tôi, hoàn toàn không xuất nữa.
Dung Tấn ngang nhiên dọn tầng hai trống của căn hộ.
Tôi bị ép phải bắt đầu cuộc sống sống chung với anh.
Đây chính là điều anh đã mơ ước bấy lâu nay, từ lúc nói thi Đại học Kinh, anh đã lập kế hoạch hai chúng tôi sống chung.
Bây giờ, cuối cùng tâm nguyện của Dung Tấn đã thành thực.
Tôi nghĩ chắc anh phải vui lắm.