Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

2.

Nhìn hơn hai chục sủi vừa xong trước , tôi thuận miệng an ủi mẹ chồng:

“Mẹ yên tâm đi, con đến khi nào đủ cho mọi ăn thì thôi.”

xong, tôi quay , thừa lúc mẹ chồng không để ý cho sủi vào nồi.

Sức ăn của tôi rất ít. Hơn hai chục sủi là đủ cho tôi một bữa rồi.

Đến khi mẹ chồng không tôi đâu, vào bếp ngó nghiêng thì mới tôi vừa ăn xong sủi cuối cùng.

tối sầm lại ngay .

Thải Phượng Thải Hà còn chưa đến nơi, ai cho phép cô ăn hết hả? Cô tham ăn như thế hả?”

Nghe chữ “tham ăn” là tôi lại bực mình chống nạnh, tôi cãi lại ta:

“Thịt là do tôi bỏ tiền ra mua, bánh là tôi tự lấy, sao tôi lại không được ăn hả? Bọn họ ăn thì tự đi chứ!”

“Rốt cuộc ai mới là kẻ tham ăn, thích chạy đến khác ăn chực hả? lẽ bọn họ nghèo rớt mồng tơi đến mức sắp chec đói rồi hay sao?”

Lúc , chồng tôi đi đánh bài về, mẹ chồng vừa con trai về thì thay đổi bộ cay nghiệt lúc nãy, nước mắt lưng tròng, ra vẻ một bông hoa trắng bé nhỏ bị ức hiếp.

ta nhào vào lòng chồng tôi giả vờ đáng thương.

“Con ơi, rốt cuộc con cũng về rồi, mẹ sắp bị Lý Tuệ nạt đến chec rồi. Nó không sủi thì thôi, lại còn ăn hết chỗ bánh mẹ vất vả nữa, mẹ chỉ nó một câu, nó đã chỉ thẳng vào mẹ mắng! Mẹ thật sự sống không nổi nữa!”

Khả năng đổ lỗi của ta làm tôi cũng phải bái phục.

Chồng tôi vốn luôn bênh mẹ.

Vì vậy, ta nghe tôi giải thích xông lên cho tôi một tát, ánh mắt và lực như đánh chec tôi vậy, miệng còn lầm bầm chửi rủa:

“Lý Tuệ, cô chán sống rồi phải không? Dám nạt mẹ tôi à? Có tin tôi đánh chec cô không?”

Tin, tất nhiên là tôi tin.

Kiếp trước tôi mất m..á.u quá nhiều, bị bỏ mặc cho đến chec, phải đều do một bọn họ gây ra hay sao?

Nghĩ đến đây, tôi càng thêm quyết tâm, quay vào bếp lấy d.a.o phay ra.

“Được thôi, có bản lĩnh thì lại đây, xem đánh chec tôi trước, hay tôi c.h.é.m chec trước?”

Chu là kẻ chỉ biết nạt kẻ yếu, tôi đang cầm dao, ta sợ hãi, nhưng vẫn cố mạnh miệng:

“Cô điên rồi à Lý Tuệ? Cô không sợ tôi ly hôn cô sao? Hừ, loại đàn có thai đanh đá như cô, ngoài tôi ra thì còn ai thèm lấy nữa?”

“À đúng rồi, cho dù cô không quan tâm đồng ý ly hôn, thì tôi cũng thẳng cho cô biết, tôi đã bên ngoài 800.000 tệ, công việc cũng mất rồi, ly hôn xong cô cũng phải gánh 400.000 tệ thay tôi, bụng mang dạ chửa không kiếm ra tiền lại còn phải nuôi con trả , tôi xem cô sống thế nào?”

Không ngờ Chu lại đối xử tôi như vậy, tôi đến mức bụng đầu đau âm ỉ.

Sợ lại đây xảy ra chuyện, một tôi cầm dao, một xách túi về mẹ đẻ.

Trước khi đi, tôi không quên mang theo mấy cân thịt lợn tôi bỏ tiền ra mua.

Chu sợ tôi nổi điên lên c.h.é.m ta, cuối cùng cũng không dám cản tôi. Chỉ liên tục gào lên:

“Ồ, vợ yêu định về mẹ đẻ à? Đừng quên vay mẹ ít tiền để về tiêu xài nhé!”

“Tôi đưa số điện thoại của cô cho bọn đòi rồi đấy, có tiền thì trả giúp tôi luôn đi…”

3.

Tôi taxi về mẹ đẻ.

Nhìn mẹ, tôi không kìm nén được nữa, nước mắt tuôn rơi.

Mẹ tôi hoảng hốt, vội vàng hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi không hề giấu giếm, kể hết những uất ức chồng, còn mẹ rằng mình không sống như thế tiếp nữa.

mẹ tôi nhìn nhau, có chút do dự:

“Chu đúng là đồ khốn nạn, chờ nó đến chúng ta nhất định mắng nó giúp con!”

“Nhưng con đã nghĩ kỹ chưa, nếu thật sự ly hôn, con đâu? Con thì sao? Còn nữa, số của Chu bên ngoài, phải chia cho con một nửa đấy, con thật sự trả thay nó à?”

Tôi ngẩn ra, đang định mở miệng thì bị em dâu nghe lén ngắt lời:

, không phải em , nhưng làm không thể quá ích kỷ, nếu ly hôn không có chỗ , lẽ còn đây sao?”

“Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, lẽ định quay về tranh chỗ em trai ruột mình hả? Nếu thật sự làm như vậy, e là em và chồng cũng phải ly hôn thôi.”

“Còn về chuyện trả , đừng có nhớ mong đến tiền của mẹ, từ xưa đến nay tiền của mẹ chưa bao giờ là của con gái, không đến mức không hiểu chuyện như vậy chứ?”

mẹ tôi vừa em dâu không vui, còn ly hôn em trai tôi thì thay đổi sắc , vội vàng dỗ dành nắm em dâu:

“Yên tâm, mẹ không cho nó về đâu, tiền cũng không cho nó, tiền đều để dành cho cháu đích tôn tương lai của ta, con cứ yên tâm mang thai, sinh cho chúng ta một đứa cháu trai bụ bẫm là được, đừng lo lắng!”

Em dâu lúc mới hài lòng, đắc ý cười nhạo tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương