Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thật nực cười.
Đây là mẹ ruột của tôi sao?
đang nổi nóng, cũng chẳng quan tâm gì cả, đẩy mẹ tôi ra rồi tôi.
Cú dùng hết sức lực, hoàn toàn không quan tâm tôi mang thai 8 tháng có xảy ra chuyện gì, không quan tâm đứa bé có bị chec lưu hay không.
Khoảnh khắc , đối với anh ta, trong lòng tôi chỉ còn lại sự oán hận, không còn chút tình nghĩa vợ nào nữa.
7.
Tôi không phải kẻ ngốc, giây phút anh ta tới, tôi né tránh.
lưng tôi là mấy chiếc ghế gỗ, còn có 1 bàn ăn bày đầy thức ăn.
không chỉ hụt, mà còn bị vấp ghế ngã xuống.
Cú ngã đó kéo theo khăn trải bàn, đổ hết thức ăn trên bàn. Vô số bát đĩa rơi xuống đất, vỡ tan tành, kêu la thảm thiết.
Mẹ tôi đau lòng, vội vàng chạy đến đỡ dậy.
em giận chỉ vào mặt tôi mắng tôi xúi quẩy, hại anh trai ta bị thương. Chị quá đáng hơn, còn giơ định tát tôi, lại bị tôi nắm lấy cổ rồi tát lại.
Chị tôi ngớ ra, đến run cả , miệng chỉ biết nói một câu “Mày dám đánh tao!”
Tôi cười nhạt, chỉ cho phép đánh tôi, không cho phép tôi đánh lại sao? lý lẽ gì vậy?
Không chỉ tát một , tôi còn muốn tát hai nữa kìa!
Tôi giơ lên định đánh tiếp, nhưng trai thấy mẹ mình bị bắt nạt thì hét lên:
“Không được bắt nạt mẹ , đồ đàn bà xấu xa.”
định chạy đến tôi, giống hệt như kiếp trước.
Nghĩ đến việc lúc đó tôi bị trúng, ngã xuống đất không đứng dậy được, không chỉ mất tính mạng, mà đứa con chưa chào đời của tôi cũng chec theo, tôi hận đến thấu xương.
Mượn đà xông tới của , tôi xoay một , khiến thằng bé bị vấp vào chiếc ghế phía tôi rồi ngã bay ra ngoài.
Cả trai nằm sấp trên mặt đất, đầu đập vào góc tủ, m.á..u chảy ra ngay lập .
Lần thì bọn họ không cần khen khỏe nữa rồi.
Hiện trường vô cùng rối loạn.
Em vội gọi xe cấp cứu. Tôi ôm bụng đứng ngoài cùng, bụng cũng bắt đầu đau âm ỉ.
Chắc là do hôm nay bị chọc quá nhiều lần, lại thêm vận động mạnh nên mới bị động thai. Dù sao đứa bé cũng tám tháng rồi.
Cúi đầu xuống, tôi phát hiện có m.á.u chảy ra.
Lúc tôi thật sự hoảng , lặp lại vết xe đổ của kiếp trước, con gái không bình an chào đời.
Tôi kéo áo mẹ, bảo bà ấy giúp tôi, tôi cũng phải gọi xe cấp cứu.
Mẹ tôi cau mày liếc nhìn tôi, hoàn toàn không quan tâm đến việc tôi bị ra máu, miệng còn cằn nhằn:
“Tháng cuối rồi ra m..á.u là chuyện bình thường, con đừng quá lên nữa, cứ động một tí là đến bệnh , bệnh toàn lừa đảo, chuyên moi tiền của lương thiện, lát nữa mẹ tìm xin cho con mấy bài , uống vào là khỏi ngay thôi.”
“Còn ngoại của con xảy ra chuyện ở nhà mình, đầu bị va đập trông cũng nặng đấy, nhưng con đừng có đổ lỗi cho nhà mình, con cũng vậy, chỉ va vào một thì có sao, một đứa trẻ 7, 8 tuổi, có mạnh đến mức chứ…”
Những lời bà ấy lẩm bẩm phía , tôi coi như gió thoảng bên tai.
Bỏ qua bà ấy, tôi cầm túi vào phòng ngủ gọi xe cấp cứu.
Mẹ tôi thấy tôi gọi điện, liền sốt ruột, theo tôi, liên tục nói vào điện thoại:
“Không cần đến, không cần đến.”
“Chúng tôi không có tiền đâu.”
Tôi không ý đến bà ấy, báo địa chỉ xong liền cúp máy. Mẹ tôi thấy tôi không nghe lời, lập sa sầm mặt mày, miệng vẫn không ngừng trách móc tôi:
“Con tưởng mình có bao nhiêu tiền mà hoang phí như vậy hả? Mẹ nói là sẽ tìm mấy bài cho con, con cứ muốn trái ý mẹ phải không? Mẹ là mẹ ruột của con, mẹ có hại con sao?”
“Giờ con hết tiền rồi, số nợ của và cả tiền sinh con nữa, con định ai lo thay con?”
8.
Nói nói lại, vẫn là tôi tiền của bà ấy.
À không, là tiền bà ấy dành cho đích tôn tương lai.
Còn phương , mấy chữ tôi nghe từ nhỏ đến lớn. Hồi nhỏ tôi bị ốm, muốn bà ấy đưa tôi bệnh , bà ấy luôn nói sẽ tìm phương cho tôi.
Mỗi lần tôi uống vào đều nôn mửa, bệnh tình còn ngày nghiêm trọng.
Mẹ tôi thấy vậy cũng hãi, từ đó bà ấy không dám cho em trai tôi uống lúc bị ốm nữa.
đó, bệnh của tôi kéo dài quá lâu, lại kỳ diệu khỏi hẳn, mẹ tôi lại nhảy ra nói:
“Đấy, mẹ nói phương có tác dụng mà, không có việc gì thì đừng có đến bệnh , chỉ tổ tốn tiền, con tưởng bố mẹ kiếm tiền dễ lắm à, đúng là không hiểu chuyện.”
Nghĩ đến đây, tôi liếc nhìn bà ấy một , nói:
“Con tiền của con, không cần mẹ lo.”