Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nếu thật sự là sự thật, thì chỉ ba năm đã vỡ đê, e rằng bên trong đã sớm ẩn chứa ô uế, đầy sâu mọt, hơn nữa liên lụy rộng rãi, thế lực của tử chắn bị ảnh hưởng nặng nề. Nếu là bịa đặt căn cứ, thì ý nghĩa là ?
Danh vọng của tử Yến trong triều cao nhất, không tự đào mồ chôn mình; Ngũ Hoàng tử Tông Kỳ tham vọng rõ ràng, không tốt bugnj nhắc nhở; Tứ Hoàng tử Cẩm phóng đãng ham chơi, ngày ngày lêu lổng chốn phong nguyệt, sớm đã buông thả; Tam Hoàng tử Tử Quy mờ nhạt danh, hắn ta đã không cơ hội tranh vì hai chân đã tàn phế, không lại!
Nếu chuyện đê Lạc Yến vỡ đê là thật, thì những thế lực khác chưa đã biết muộn hơn bọn ta! Phải nhanh chóng bàn bạc phụ thân mới được.
Đêm xuống, ta lẻn vào Thừa . Chỉ thấy phụ thân trong ánh nến vàng vọt, ngồi nghiêm trang, âm thầm trầm tư.
Ông thấy ta cũng không ngạc , nói: “Gần đây mi tâm ta cứ hoảng hoảng, luôn cảm thấy có chuyện sắp xảy ra.”
Ta kể lại chuyện tờ giấy cho ông nghe, phụ thân nhíu chặt mày.
“E là thật có chuyện này, chỉ là mạng lưới bí mật của chúng ta cũng đang trên đường, không biết ai lại có khả năng nhanh hơn một bước.” Phụ thân thấp giọng nói.
Sau đó ông trầm ngâm một lúc rồi nói: “Ta có một đáng nghi, không chắn lắm.”
“Ai vậy?”
“Tam Hoàng tử Tử Quy!” Phụ thân nhấn mạnh nói.
Ta gật đầu, đáp: “Tam Hoàng tử từng vì cứu Hoàng đế mà hai chân tàn phế, ai cũng biết chuyện này, y viện cũng bó , nếu…”
Nếu là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Mỗi đều không chỉ có một bộ mặt, ta thầm giấu suy nghĩ trong .
“E rằng không chỉ ngồi yên quan sát được nữa, nếu có bất lợi, phải sớm thoát ly mới đúng.”
Phụ thân gõ nhẹ ngón lên bàn.
“Không biết hành động này là lôi kéo hay ẩn ý , dù sao cũng không có ác ý. Đến khi đê vỡ thì e là đã muộn, lúc trước cũng từng tham gia việc đê Lạc Yến.”
Phụ thân phẩy , nói: “Như vậy, ta biết phải làm rồi.”
“Về , Kiều Kiều.” Phụ thân cho ta lui.
19
Ta thức trắng một đêm trong khuê phòng.
Nếu tử sụp đổ thì phải làm sao, nếu Thừa chỉ một mình thì làm sao có đối đầu?
Ta nhìn mặt trời dần dần mọc lên, như ánh sáng của sự sống mới.
“…”
Ta đang tập trung suy nghĩ thì bất chợt thấy một bóng đứng ngoài cửa. Là Tống Ý, không biết hắn ta đến lúc nào, đã đến bao lâu. Chỉ thấy sắc mặt hắn ta không được tốt, tiến lên vài bước rồi nắm chặt lấy cổ ta.
“ đã biết hết rồi, phải không?” Hắn ta chất vấn.
Ta không biết Tống Ý đã gặp chuyện trên triều mà lại đến đây nổi điên.
“Chuyện ?” Ta nghi hoặc hỏi.
Hắn ta lùi lại mấy bước, chỉ vào ta: “Bây giờ ngay cả tiếng phu cũng không gọi nữa sao? Vội vã muốn rời xa ta như vậy sao?”
ta thêm mờ mịt.
Tống Ý thấy ta như vậy, đột xìu xuống: “Ta biết ta thường xuyên bỏ bê , không cần vội vã tìm khác như vậy, ngày ngày ra ngoài là để hẹn hò Quốc sư phải không?” Hắn ta hỏi.
Trong đầu ta hiện lên một dấu “?”.
Hắn ta ăn cơm toàn ăn vào đầu sao. Ta thực sự không biết nên nói tiếp. Là nên nói ta tìm sư phụ, bệnh của ta đều là giả; hay là nên nói tử có gặp chuyện, cũng sắp xong đời?
Tống Ý thấy ta hồi lâu không phản ứng, đột trở nên gấp gáp: “Hôm nay Thừa đã trả lại binh ở biên cảnh Man Hoang, xin cho và ta hòa ly!” Hắn ta nhìn vào ta, như đang khao khát câu trả lời của ta.
Cái ?!
Ta nghe xong câu này, trong đầu khựng đầu trong nháy .
Phụ thân vậy mà giao nộp binh ở biên cảnh Man Hoang?
Đội này tuy xa Thịnh Kinh cực kỳ, lại cùng mạnh mẽ. Hoàng đế kiêng dè phụ thân, một phần cũng là vì binh này.
“Nếu, nếu không muốn, có lẽ vẫn chuyển cơ… có lẽ…” Giọng Tống Ý ngày nhỏ dần.
À, sao lại không muốn chứ?
Tống Ý ngu quá, ta nói vậy sợ là không phải đạo.
Ta khẽ lùi lại, trong chứa đựng chút không nỡ, nói: “Ta Tống công tử có duyên phận, chỉ có nghe theo mệnh phụ thân.”
Tiếp đó ta nhẹ nhàng chỉnh lại áo, như liễu yếu trong gió, nói: “Một ngày phu thê trăm ngày ân, ta nhất định ghi nhớ ân tình của Tống công tử, về sau hãy đối xử tốt Thẩm cô nương…”
Ánh hắn ta đột tối sầm lại, như ngọn nến bị tắt. Ta ngạc không hiểu vì sao hắn ta lại có bộ dạng này, dù sao bọn ta cũng không có bao nhiêu giao tiếp, có phải vì thiếu một mà cảm thấy trống vắng không.
“Như vậy, cũng không phải mang tiếng là phu nhân đức nữa.” Ta hạ thấp giọng.
“Mong về sau tiền đồ rực rỡ, con cháu đầy đàn.”
“Không phải, không phải…” Hắn ta liên tục lắc đầu, thất hồn lạc phách rời .
Thấy hắn ta như say rượu, thực ra trong ta có chút áy náy. Ban đầu để thử xem có phải Hổ ấn ở trên hắn ta không, đặc biệt phái một số ám sát hắn ta, khiến hắn ta lo lắng sợ hãi mất mấy ngày. Haiz, chuyện này vẫn là đừng để hắn ta biết thì tốt hơn.
20
khi ta Tống Ý hòa ly, trên dưới cả Thịnh Kinh đều bàn tán xôn xao.
“Quốc sư Tiểu đánh nhau ai thắng?”
“Cá cược nào! Thừa tiểu thư có tìm được tình yêu đích thực không?”
“…”
Lúc này ta đang ở dưới Vọng Nguyệt đình, nghe nói chủ nhân của con dấu cong cong kia muốn gặp ta. Ta cũng rất tò mò, rốt cuộc có phải là Tam Hoàng tử không.
Chợt thấy xa một nam tử chậm rãi tới, ôn nhuận như ngọc, tóc đen buộc cao, đáng tiếc điểm không hoàn hảo là bên dưới lại ngồi xe lăn. Đúng là hắn, Tử Quy.
Hắn ta xa gật đầu ta, để tỏ lễ phép, gần.
“Đợi lâu rồi sao?” Hắn ta hỏi.
“Không hề, chỉ mới vài hơi thở thôi.” Ta thản đánh giá hắn ta.
Chợt thấy hắn ta khẽ gật đầu, có thị nữ lau cho hắn ta. Khí độ này quả thực là bình tĩnh ung dung, cao quý song.
“ hẳn là thư điện hạ truyền đến, vậy cứ nói thẳng .” Ta nhìn thẳng vào hắn ta.
Hắn ta khẽ cười, nói: “Đúng vậy, hòa ly là món quà đầu tiên ta tặng .”
Chẳng lẽ có món quà thứ hai? Trên đời không có bữa trưa nào miễn phí.
Tử Quy như nhìn thấu suy nghĩ trong ta.
“Ta quả thật muốn giúp ta làm một việc, không chối.”
“Ồ?” Ta khẽ nhướn mày, sao hắn ta lại chắn vậy, nếu ta không đồng ý thì sao.
Hắn ta vẫy , đám thị nữ đều lui ra hết.
“Ta muốn xuống Giang Nam Vân Châu, cứu tế nạn dân, là dưới danh nghĩa của ta.” Tử Quy gật đầu, nghiêm túc nói.
Trong ta chấn động, hắn ta muốn thu phục dân, lực đế vương này, hắn ta cũng muốn một phần sao.