Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta hoa mắt, bị sự anh tuấn của Quốc sư ngất là sao?
Ta thật muốn băm vằm Lâm Chi Vi, nếu không phải hắn mời ta, ta đâu đến nỗi khó xử thế , danh một đời của ta phá hủy trong tay hắn . Hắn đúng là cứt chuột!
“ đang ngẩn gì , mau cách giải quyết đi, không quan tâm đến danh sao?” Thẩm Trang Nhi hét lớn.
Ta không hiểu sao nàng ta còn nóng vội hơn ta, đối với nàng ta chẳng phải là cơ hội tăng thêm tình với Tống lang sao?
Ta nắm tay nàng ta, mắt đỏ hoe, nói: “Muội muội tốt, tỷ tỷ đã thông, ta quyết định thông việc để rút lui khỏi gút mắc tình giữa chúng ta.”
Tiếp đó ta lau nước mắt, nói: “ và Tống Ý mới là có thể nắm tay nhau, đều tại ta trước khiến và hắn sinh hiểu lầm, thân thể tỷ tỷ không tốt lắm, e rằng mạng không còn bao lâu nữa…”
Thẩm Trang Nhi nghe xong không khỏi sững sờ, không thể tin được lùi lại một bước, : “ sao , không phải vẫn thích tranh Tống ca ca với ta sao, tại sao bây giờ…”
“Chẳng lẽ!” Nàng ta bịt miệng, kinh hô một tiếng, “Thân thể thật sự không được nữa sao, thật sự sắp…”
“ không phải là Thừa tướng tiểu thư sao? Không phải có rất nhiều thảo dược quý sao? thứ đều không cứu được sao…” Nàng ta kích động .
Ta chân thành gật đầu với nàng ta.
Thẩm Trang Nhi lùi lại mấy bước, thất hồn lạc phách chạy ngoài. Ta nhìn bóng dáng nàng ta biến mất, thầm: Nàng ta sẽ không coi là thật chứ?
14
Hiện tại việc cấp bách nhất là phải đến Vân sơn một chuyến, có một số việc ta nhất định phải tự mình rõ.
Vân sơn chính là nơi sư phụ ta Phù Hư đạo tử ẩn cư, ông ấy đã không bước chân vào chốn phàm trần mấy chục . ta chào đời đã thể chất yếu ớt, đến sinh nhật tuổi lại sốt cao không dứt, nằm liệt giường. Phụ thân thân vất vả tìm kiếm linh dược bí thuật đều không thu được kết quả. Cuối cùng đến dưới chân núi nơi sư phụ ở, chỉ là ông ấy đã quyết tâm không cứu nữa. Vì thế đường đường là Thừa tướng cùng Thừa tướng phu nhân đã dập đầu đủ chín mươi chín lần, đầu vỡ m.á.u chảy, gần như ngất đi.
Tuy sư phụ miệng nói cứng rắn, trong vẫn không đành. Thế là ta được nuôi dưỡng trên Vân sơn tám , được thu nhận đệ tử, truyền dạy kỹ nghệ.
Từ dưới chân Vân sơn ngẩng đầu nhìn lên, ta chỉ thấy thời gian trôi không trở lại, ta đã không gặp sư phụ ba .
“Con còn biết quay về, hừ!” Từ xa vọng lại một giọng nói khí lực sung mãn.
Ta khẽ đưa tay lên trán, lão nhân gia vẫn như xưa, tai thính mắt tinh, nhìn khắp tám phương.
“Nghiệt đồ còn không mau lên !” Sư phụ gọi ta.
Ta vội vàng gật đầu, nhặt chín viên đá xếp đặt cẩn thận trên mặt đất, dùng cành khắc vẽ. ta vạch nét cuối cùng, cối xanh um trước mặt bắt đầu lay động, gió lớn nổi lên, mặt đất hiện một con đường uốn lượn dài. chính là “Cửu hành trận” sư phụ bày ! Phá giải được sẽ thông thẳng lên Vân, nếu không con đường lên núi sẽ trùng trùng khó khăn.
Đợi ta lên đến đỉnh núi, đã thấy một căn nhà trúc , đứng lặng lẽ bên vách núi, xung quanh mây mù vờn quanh, tựa như thoát tục độc lập.
Chỉ thấy một ông lão gầy khoác áo trắng, tóc râu đều bạc, ngồi trên chiếc ghế mây , khoanh tay, quay lưng về phía ta
Ông ấy khẽ nghiêng đầu nhìn ta một cái, lại bất mãn quay đầu đi, lẩm bẩm: “Ta đã là một bộ xương già , còn không chịu đến thăm ta nhiều, đợi đến không còn nữa, con biết đi đâu khóc…”
Nói đưa tay đo đo, lải nhải: “Lúc ta cứu con mới cao chừng , giờ đã thành cô nương lại là gái lớn không giữ được nữa…”
Ông ấy cố tình khiến bóng lưng mình thêm phần cô đơn. Ta không nhịn được cười, xem sư phụ càng ngày càng trẻ con.
“Sư phụ ghét bỏ con như … bánh từ Tàng Kim các chắc không cần nữa?” Ta giả vờ ấm ức .
đời đều tưởng Phù Hư đạo tử đã phi thăng thành tiên, hoặc là đã tích cốc, thực là sư phụ không thể hạ mình xuống phàm trần mua món ngon , nên thường nhờ ta mang đến cho ông ấy.
Sư phụ nghe xong, nhảy lên ba thước, đôi mắt sáng rỡ, xoa tay chạy đến trước mặt ta, nói: “Đưa , còn không mau hiếu kính vi sư đi.”
Ta đưa bánh cho ông ấy, ông ấy nhai nhai: “Ngon ngon, mỹ thực là một trong niềm vui lớn của đời !”
Ông ấy ăn ta: “Phụ thân thân con giờ có khỏe không? Quyền quý như chỉ sinh được một nữ nhi là hiếm có, hiếm có.”
Nghe đến , trong ta không khỏi khái. Sau thân sinh ta thì thương tổn thân thể, không thể sinh nở thêm. phụ thân và thân là phu thê từ thuở thiếu niên, nhiều yêu thương gắn bó, nương tựa lẫn nhau, trong phủ chưa từng có thê thiếp. Tuy ta là nữ nhi, phụ thân thân chưa từng xem nhẹ ta nửa phần, phụ thân nhiều dạy ta văn chương võ nghệ, thế cục triều đường, ân cần chỉ bảo, hao tổn tâm lực. Cho rằng dù ta là nữ nhi hoàn toàn không thua kém nam nhi, có thể vận chuyển mưu lược, quyết thắng ngàn dặm!
15
“Phụ thân thân vẫn khỏe, thường nhớ đến ngài.” Ta đáp.
“ thì tốt,” Sư phụ gật đầu, chỉ vào đàn cổ bên cạnh nhà trúc, nói, “Thử xem.”
Mắt ta lướt đàn, chỉ thấy toàn thân đen bóng, như tinh linh trong đêm tối, hai tay vuốt dây đàn, trong trẻo như tiếng phượng hoàng kêu, chính là “Di Âm”!
Di Âm là tên gọi khác của đàn cổ , dây đàn sắc như thép, có thể dùng vũ khí; trong thân đàn có ngăn bí mật, ẩn chứa huyền cơ. Vì tiếng đàn dư âm vang vọng không dứt nên được đặt tên như .
Đôi tay ta khẽ cong lại, đầu ngón tay khẽ động, tiếng đàn vang lên. Như đang ở giữa cảnh núi cao nước chảy, lại như chìm trong biển sóng cuộn trào.
Một khúc chấm dứt, sư phụ hài vuốt râu, lại nhíu mày, : “ đánh đàn phải gạt bỏ ngoại vật, phải tứ đại giai không, khúc của con tuy không chê được chỗ nào, chỉ là thuần thục thôi.”
Ông ấy xoa đầu ta, trong mắt lóe lên vẻ khôn khéo
“Chỉ nói về ý cảnh của đàn , dòng nước của con có vẻ chảy xiết quá, biển cả của con có vẻ hẹp quá, nếu con muốn dùng tiếng đàn g.i.ế.c trong vô hình thì phải sao? Kẻ địch sao sẽ chìm đắm trong đó? Đồ nhi, con nói cho ta biết, con đang do dự điều gì, trong con đang gì, còn nút thắt nào chưa được gỡ.”
Lời sư phụ như viên đạn liên hoàn, rơi vào ta. Ta đến đôi mắt bình tĩnh quen thuộc kia, thấy chua xót vô cùng. Trên đời thật sự có sự trùng hợp giống nhau đến thế sao?