Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Khi tôi đang công tác nước ngoài, mẹ của tôi— người vẫn luôn sóc con gái tôi— đột ngột phải nhập viện.
tôi là Tạ , vì quá bận rộn công việc nên không trông nom đứa con gái bé nhỏ Nhạc Nhạc tuổi.
Anh đã đề nghị mẹ của đến cháu, nhưng tôi không nhiều thiện cảm bà.
Lúc trước, khi tôi mang thai bà ấy đã chủ động ngỏ ý đến sóc, nhưng ngay khi tôi sinh con bà viện cớ quay về quê.
năm qua, bà ta còn không thèm tới thăm cháu chứ đừng đến chuyện sóc.
Không những vậy, bà còn không ngừng thúc giục tôi sinh thêm đứa . Tôi bị ép đến mức phát bực, thẳng thừng : “Con chỉ cần mỗi Nhạc Nhạc, sẽ không sinh thêm đứa nào .”
Từ đó, bà giận dỗi không còn chuyện tôi.
Thấy tôi do dự, lại khuyên nhủ: “Dù sao là bà nội của Nhạc Nhạc, chắc chắn vẫn hơn người ngoài. Chỉ một tuần thôi em còn sợ mẹ anh không tốt sao?”
Tôi miễn cưỡng đồng ý, nhưng không ngờ bi kịch bắt từ đây.
Mẹ nghe tin thì lập tức rời quê nhanh chóng lên thành phố, bà tỏ vô sốt sắng muốn sóc cháu gái.
Khi video cho Nhạc Nhạc, tôi đặc biệt dặn dò bà: “Nhạc Nhạc bị tôm, mẹ tuyệt đối không cho con bé ăn nhé.”
Bà cười cợt, lớn tiếng đáp: “Yên tâm , chẳng gì nghiêm trọng đâu. Chỉ là bệnh nhà giàu thôi!”
Thấy thái độ hời hợt của bà, tôi nhấn mạnh dặn dặn lại thêm nhiều lần cho đến khi bà mất kiên nhẫn và lạnh lùng cúp máy.
2.
Hôm , thường lệ tôi video cho nhưng lại thấy anh ấy đang ở bệnh viện.
vẻ mặt căng thẳng, anh tôi Nhạc Nhạc đã phải nhập viện.
“Nhập viện ư? Con bé bị bệnh gì?” Nghe tin đó tôi hoảng loạn hỏi liên tục.
tôi đưa tay chạm vào mũi, lúng túng đáp: “Đứa nhỏ chỉ là cảm virus thông thường thôi.”
Tạ không biết , mỗi khi dối anh ta sẽ luôn vô thức chạm vào mũi. Trên giường bệnh, Nhạc Nhạc gương mặt tái nhợt đang truyền nước, con bé thiếp vì kiệt sức. Chắc hẳn con đã chịu không ít đau đớn.
Nhìn cảnh đó tim tôi thắt lại, vội vã kết thúc cuộc rồi mở dụng camera giám sát trên điện thoại. Tua lại video ban ngày, tôi sững sờ phát hiện bữa ăn tiên mẹ chuẩn bị cho Nhạc Nhạc không ngờ lại là tôm hấp.
Bà ta còn cất công siêu thị mua hẳn cân tôm, hấp chín rồi bóc từng con một cho Nhạc Nhạc ăn. Bà cười hiền từ, trông chẳng khác gì một người bà hết mực thương cháu khiến Nhạc Nhạc vui vẻ vô , con bé ăn một lúc rất nhiều.
Chỉ một lúc , con bé người mẩn đỏ lên rồi đột ngột lên cơn hen do . Khi Tạ hỏi mẹ đã cho Nhạc Nhạc ăn gì, bà ta ấp úng không nên lời.
Chỉ đến khi anh lật thùng rác nhìn thấy vỏ tôm chất đầy, mới nhận Nhạc Nhạc đã bị nặng. May mắn là con bé đưa đến bệnh viện kịp thời nên mới giữ tính mạng.
Tôi tức giận đến phát run, lập tức lại cho Tạ : “Mẹ anh đã cho Nhạc Nhạc ăn tôm! Rõ ràng bà ấy biết con bé bị , tại sao vẫn cố tình làm vậy? Anh còn bao che giấu giếm tôi sao?!”
Anh ta thở dài, cố gắng bênh vực: “Mẹ già rồi lại hơi cố chấp. Bà nghĩ tôm chỉ là ‘bệnh của nhà giàu’, chỉ cần cho ăn nhiều thì sẽ tự khỏi. Bà không ý xấu đâu!”
Tôi bật cười vì tức giận: “Anh còn bênh vực bà ta sao?!”
“Em à, mẹ anh đã nhận lỗi lầm rồi. Chẳng lẽ em muốn một người lớn tuổi bà phải cúi xin lỗi em sao?” Giọng anh ta tỏ vẻ không vui.
Cơn giận bốc lên đỉnh điểm, tôi chỉ muốn ném thẳng điện thoại !
Bà già đó biết sai rồi sao? Không hề.
Hôm , bà lại siêu thị mua thêm hai cân tôm. Lần này, bà ta băm nhỏ thịt tôm và nặn thành từng viên rồi làm chả tôm. Tôi theo dõi camera, thấy rõ từng hành động ác độc của bà điên cuồng điện cho bà ta.
Nhưng bà thẳng tay tắt máy, vui vẻ cầm hộp cơm rời khỏi nhà.
Tôi vội cho Tạ , báo mẹ anh lại tiếp tục cho Nhạc Nhạc ăn tôm.
Ban anh không tin. Chỉ đến khi anh phát hiện không liên lạc mẹ của , thì anh mới hốt hoảng lao đến bệnh viện.
Nhưng tất cả đã quá muộn, Nhạc Nhạc đã ăn xong chả tôm. Chẳng bao lâu , con bé lại bắt buồn nôn, ói mửa dữ dội và sốt cao không ngừng. Bác sĩ y tá tất tả cấp cứu, cuối giữ tính mạng con bé.
Vị bác sĩ nghiêm khắc nhìn hai người họ, giọng đầy trách móc: “Chúng tôi đã nhắc nhắc lại con bé không ăn tôm . Loại này lấy mạng con bé bất cứ lúc nào, các người bị điếc hay không vậy? Tôi thế vẫn chưa hiểu sao?!”
Lo sợ xảy chuyện, các y tá theo dõi sát sao không cho bà ta mang thức ăn vào bệnh viện . Trong tình cảnh nguy hiểm vậy, tôi một phút không yên lòng lập tức xin nghỉ phép, rồi đặt vé chuyến bay sớm nhất về nước.
12 tiếng trên máy bay, cuối tôi trở về thành phố của .
Nhưng tôi không ngờ khi vừa đến bệnh viện, thứ chờ đón tôi lại là tin dữ— Nhạc Nhạc đã không qua khỏi.
3.
ngày trước, Nhạc Nhạc vẫn còn tung tăng chạy nhảy vui vẻ cười hỏi tôi: “Mẹ ơi, khi nào mẹ về? Con nhớ mẹ lắm!”
Thế giờ đây con bé lại nằm lặng lẽ trong nhà x.á.c, toàn thân bị phủ kín dưới một tấm vải trắng.
Con bé chỉ cách tôi một bước chân, nhưng dường xa tận chân trời.
Tôi chậm rãi bước đến, cố gắng tự nhủ đây chỉ là một trò đùa tàn nhẫn. Người nằm đó không nào là Nhạc Nhạc . Con bé mới chỉ tuổi, cuộc đời còn chưa kịp bắt sao vậy chứ?