Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LHvZ7OJRS

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vừa nhìn thấy tôi, cô ta nhe hàm răng ố vàng hung hăng quát lớn: “Anh Minh Lãng là tôi để ý! Cô đúng là đồ đàn bà xấu xí, vậy cũng dám tranh giành với tôi?!”
Tôi mỉm cười, chậm rãi về phía cô ta: “Cô là không?”
Vừa nghe thấy tên mình cô ta lùi lại một , ánh cảnh giác: “Làm sao cô tên tôi?”
Sao tôi có thể không nhớ cô ta chứ?
Kiếp trước, tôi cùng Tạ Minh Lãng về tổ chức đám cưới. Chính đã cầm hai d.a.o phay xông hôn lễ la hét đòi ch.é.m chec tôi.
Tôi suýt chút nữa đã cô ta ch.é.m thành nhiều mảnh, may dân hợp sức lại mới khống chế được cô ta. Sau đó, mọi trong chỉ hời hợt nói rằng cô ta là kẻ ngốc có vấn đề thần kinh, bảo tôi đừng để bụng.
Nhưng ký ức kinh hoàng đó đã in sâu trong tâm trí tôi.
Thiện với thiện, ác với kẻ ác.
Tôi nhìn thẳng cô ta, chậm rãi nói: “Tất nhiên là tôi cô , Tạ Minh Lãng lúc nào cũng nhắc cô trước mặt tôi. Anh ta nói rằng anh ta làm lụng vất vả ở ngoài kia, tất cả chỉ vì muốn kiếm đủ tiền để quay về cưới cô.”
Sắc mặt thoáng chần chừ, nghi hoặc hỏi lại: “Không anh ta định cưới cô sao? Mấy bác trong đều nói vậy ?”
Tôi giả vờ thở dài, lắc đầu: “Mấy bà ấy không nên nói linh tinh thôi. Tôi chỉ là đồng nghiệp của anh ta, này về là để giúp anh ta một chuyện nhỏ thôi.”
Tôi mở túi xách lấy giấy bút, viết xuống địa chỉ phòng trọ của mình. Sau đó lại viết một số điện thoại phụ lòng bàn tay cô ta: “Đây là địa chỉ của anh ta ở thành phố. nào cô tìm, khẳng định anh ta sẽ cảm động phát khóc. Còn đây là số điện thoại của tôi, nếu thành phố có khó khăn cứ gọi tôi.”
Tôi móc trong túi mấy trăm tệ, đưa cô ta: “Coi tôi tài trợ cô tiền xe.”
vui sướng nhận lấy tiền và tờ giấy, cười hớn hở: “Tôi đã nói , anh Minh Lãng chắc chắn sẽ không thèm một đứa gái xấu xí cô. Tôi nhất định sẽ trở thành vợ của anh ấy!”
Cô ta vừa nói xong thì có tiếng gọi từ phía sau. Tạ Minh Lãng đang nhanh về phía tôi, vừa nhìn thấy sắc mặt anh ta sa sầm.
Anh ta quay sang tôi, lạnh hỏi: “Em nói với cô ta vậy? Cô ta là đứa ngốc nổi tiếng trong đấy.”
Tôi thản nhiên đáp: “Em thấy cô ấy cũng khá bình thường .”
“Anh Minh Lãng!” Thấy anh ta, cười tươi lộ hàm răng ố vàng, dang rộng hai tay nhào tới định ôm chầm lấy anh ta.
Nhưng Tạ Minh Lãng nhanh chóng né khiến cô ta vồ hụt, bàn tay vung trúng mấy viên gạch ở bên cạnh đập vỡ vụn.
Tạ Minh Lãng giận dữ quát bằng địa phương: “Cút ngay! Không thì tao thả chó cắn mày bây giờ!”
quát một trận, ấm ức cúi đầu bỏ đi.
Tôi mỉm cười nhìn Tạ Minh Lãng, nhẹ hỏi: “Em định nấu một bữa cơm. anh có dị ứng với thứ không?”
Anh ta suy nghĩ một chút đáp: “ anh là quê nên da dày thịt chắc, không có dị ứng đâu. Nhưng có anh mua xoài từ thành phố về, bà ăn liền ngứa khắp uống thuốc Đông y mới khỏi. Cả đời bà chỉ ăn đúng một , vì ở quê không có loại trái cây đó.”
Tôi gật đầu, bảo anh ta rằng để nấu được một bữa cơm ngon cần chuẩn vài nguyên liệu, sau đó nhờ anh ta và Linh Tú Doanh ruộng hái giúp.
Nhân lúc họ vừa khỏi nhà, tôi nắm chắc thời gian khởi hành của chuyến xe khách, không buồn thu dọn hành lý nhét hết túi sau đó bỏ chạy.
Nhảy xe, nhìn cánh cửa xe đóng lại lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Điện thoại trên tay rung … là cuộc gọi từ Tạ Minh Lãng.
Tôi tắt máy vài , nhưng anh ta vẫn tiếp tục gọi.
Không chút do dự, tôi chặn số của anh ta ngay . Sau chuyển qua vài chuyến xe khách và tàu hỏa, cuối cùng tôi cũng trở về nhà an toàn.
8.
Vừa chân nhà, nhìn thấy ngồi trên ghế mũi tôi bỗng cay xè.
Kiếp trước, tôi từng cực lực phản đối cuộc hôn nhân giữa tôi và Tạ Minh Lãng, nhưng cuối cùng vẫn nhắm chấp nhận chỉ vì tôi đã mang thai.
Sau tôi sinh Nhạc Nhạc, bà lại dốc hết sức giúp tôi chăm không có một ngày nghỉ ngơi, mức kiệt sức nhập viện phẫu thuật.
Bà đã hy sinh tôi quá nhiều.
Nhìn thấy tôi về sớm hơn dự kiến khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, bà nghiêm hỏi: “Không giấu , lén theo nó về quê sao? Giờ mới đường về à?”
Tôi nhào lòng bà, nước giàn giụa: “ ơi, sai … đã chia tay với anh ta!”
Tôi nghe thấy thở dài một hơi thật sâu. Bà không nói cả, chỉ lặng lẽ vỗ nhẹ lưng tôi.
Hai ngày sau, đúng tôi dự đoán Tạ Minh Lãng đã tìm đây. Nhưng này, anh ta không thể tôi đang ở đâu, vì tôi đã đưa chuyển một căn hộ có an ninh tốt hơn cắt đứt mọi liên lạc với anh ta.
Không tìm được tôi, nhưng anh ta vẫn nơi tôi làm việc.
Anh ta dốc hết tiền túi, mua một lẵng hoa hồng đỏ khổng lồ đặt ngay trước sảnh công ty, thu hút ánh tò mò của tất cả đồng nghiệp.
Buổi trưa, sau ăn xong trở về, vừa cửa tôi liền chạm mặt anh ta.
Anh ta nhìn tôi với ánh đầy uất ức, điệu thể phản bội: “Thiến Thiến, em không nói một lời đã lén trốn khỏi quê, còn chặn số của anh. Tại sao em lại đối xử với anh vậy? Em không là trọng giàu khinh nghèo, đúng không?”
Câu nói của anh ta thu hút sự chú ý của đám đồng nghiệp xung quanh. Ai nấy đều chậm rãi đi, nhưng tai lại dựng hóng chuyện.