Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
thứ hai sau khi dọn vào nhà mới, chồng tôi gặp tai xe , hôn mê suốt một một đêm trong bệnh viện.
Bác sĩ nói, ngoài việc mất đi ký ức mười năm, các số khác đều bình thường.
Nhưng tôi cứ cảm thấy, không là ký ức, mà hành vi của Lục Tầm bây giờ cũng hoàn toàn khác lạ.
Ví dụ như hiện tại.
Từ lúc chúng tôi về nhà từ bệnh viện đến giờ đã tiếng, Lục Tầm vẫn chưa ngừng lại.
Anh đi lòng vòng trong nhà hết lượt đến lượt khác.
Trước tiên là nhìn kỹ bức tường mới được sơn lại gần đây.
Rồi lấy ra bộ vest cũ mà anh mặc lúc tốt nghiệp đại học, liên tục ướm thử.
Cuối cùng, anh siết mạnh ngón áp út trống không – nơi từng đeo nhẫn cưới, nhưng giờ vì tai mà chiếc nhẫn đã mất, còn vết hằn nhợt nhạt.
Làm xong tất cả việc đó, Lục Tầm như bị rút cạn sức lực.
Anh ngồi phịch ghế sofa, mặt trắng bệch.
“Lục Tầm?”
Tôi gọi khẽ.
Anh nhìn tôi, ánh mắt vô thức lướt qua ngón tay đeo nhẫn cưới của tôi, cổ họng giật nhẹ, khó khăn nuốt .
“Chúng ta… đã ở bên nhau bao lâu rồi?”
Tôi nhìn theo ánh mắt anh, dừng lại ở chiếc nhẫn trên tay mình, mặt nóng lên.
“Hai năm rồi.”
Nói ra cũng kỳ diệu.
Hồi cấp , chúng tôi vì tranh vị trí thủ khoa mà cãi nhau chí chóe.
Lên đại học lại tình cờ gặp lại ở một phố xa lạ, từ đối đầu gay gắt biến quý mến nhau.
Đến khi đi làm thì lại trở đối tác ăn ý, hiểu nhau không cần nói nhiều.
Thoáng cái, đã hơn mười năm trôi qua.
Cặp đôi năm xưa từng bị coi là “không thể nào” – giờ đã kết hôn được hai năm.
Từ phòng họp đến phòng ngủ, ở đâu cũng ăn ý, hòa hợp như thể sinh ra là dành cho nhau.
Tôi còn đang chìm đắm trong hồi ức ngọt ngào của oan gia tương ái, bên tai đã vang lên tiếng hét mất kiểm soát của Lục Tầm:
“Hai… hai năm?!”
Anh ôm chặt lấy ngực, giọng gần như gào lên trong tuyệt vọng: “Hai năm rồi… mà vẫn chưa lên chính thất?”
Tôi bị anh làm giật mình: “…Lục Tầm, anh hét cái gì ? Lên cái gì? Anh lên chỗ nào?”
Lục Tầm ngẩn người hai giây, ánh mắt thoáng qua một tia ảm đạm, tay siết chặt lấy chiếc cốc trà.
“Thì ra là… em không chịu cho anh lên.”
Tôi nhíu mày khó hiểu, ánh mắt rơi vào cái cốc nước trong tay anh, rồi bỗng như bừng tỉnh.
“Đúng, đúng là em không cho.”
Công việc của anh rất áp lực, hay mất ngủ, nên tôi chưa bao giờ anh uống trà vào buổi chiều.
Tôi rất vui vì Lục Tầm vẫn còn nhớ được nhỏ nhặt như .
Nhưng anh thì lại chẳng vui nào, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi, trông cứ như một kẻ đáng thương bị ăn sạch rồi còn bị chối bỏ.
Ngay cả sợi tóc trên đầu cũng tràn đầy uất ức.
“Thẩm , anh không ngờ… chúng ta bây giờ lại trở mối quan hệ như .”
Tôi mỉm cười ngượng ngùng:
“Em lúc trước cũng không ngờ đâu, cho nên mới nói, sự là một kỳ diệu.”
“… ?”
Khóe môi Lục Tầm khẽ giật.
“Đây là sao? Đây mà là sao? Đây rõ ràng là… là…”
Lời nói nghẹn lại giữa chừng.
Anh quay đầu đi, dùng sức dụi mạnh khóe mắt.
Tôi hụt hẫng, còn tưởng anh sắp nói ra câu tỏ tình gì lãng mạn.
Nhưng mà, từ hồi cấp , Lục Tầm đã là học bá lạnh lùng khắt khe, sau khi đi làm lại càng phát huy triệt cái “nói càng ít càng sang”.
Cho nên, suốt hai năm kết hôn qua, việc tôi yêu thích nhất chính là dụ dỗ anh nói câu dirty talk trên giường.
Cảnh tôi mê nhất chính là lúc anh mặt đỏ tai hồng, lý trí còn đó nhưng lại cam lòng sa ngã.
Tất rồi.
Nếu tôi chịu khó đầu tư thêm công sức và tinh thần, thì còn có thể ép ra được vài tiếng th ở d ồn d ập gợ i c ảm từ giữa kẽ răng nghiến chặt của anh.
2
Tôi vẫn còn đang đắm chìm trong ký ức ngọt ngào của oan gia tương ái, thì bên tai đã vang lên tiếng hét mất kiểm soát của Lục Tầm.
“Hai… hai năm?!”
Anh ôm chặt lấy ngực, giọng gần như gào lên trong tuyệt vọng.
“Hai năm rồi… mà vẫn chưa lên chính thất?”
Tôi bị anh làm cho giật mình.
“…Lục Tầm, anh hét cái gì ? Lên cái gì? Anh lên chỗ nào?”
Lục Tầm ngẩn người hai giây, trong mắt thoáng qua một tia ảm đạm, tay siết chặt lấy chiếc cốc trà trong tay.
“Thì ra là… em không chịu cho anh lên.”
Tôi nhíu mày khó hiểu, ánh mắt dừng lại ở cái cốc nước trong tay anh, rồi chợt như bừng tỉnh.
“Đúng, đúng là em không cho.”
Công việc của anh rất áp lực, thường xuyên mất ngủ, nên tôi chưa bao giờ anh uống trà vào buổi chiều.
Tôi rất vui vì Lục Tầm vẫn còn nhớ được nhỏ nhặt như .
Nhưng anh thì lại chẳng vui nào, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi, trông cứ như một kẻ đáng thương bị ăn sạch rồi còn bị chối bỏ, đến cả sợi tóc cũng mang theo uất ức.
“Thẩm , anh không ngờ… chúng ta bây giờ lại trở mối quan hệ như .”
Tôi mỉm cười ngượng ngùng:
“Em lúc trước cũng không ngờ đâu, cho nên mới nói, sự là một kỳ diệu.”
“… ?”
Khóe môi Lục Tầm khẽ giật.
“Đây là sao? Đây mà là sao? Đây rõ ràng là… là…”
Lời nói nghẹn lại giữa chừng.
Anh quay đầu đi, dùng sức dụi mạnh khóe mắt.
Tôi hụt hẫng, còn tưởng anh sắp nói ra câu tỏ tình gì lãng mạn.
Nhưng mà, từ hồi cấp , Lục Tầm đã là học bá lạnh lùng khắt khe, sau khi đi làm lại càng phát huy triệt cái “nói càng ít càng sang”.
Cho nên, suốt hai năm kết hôn qua, việc tôi yêu thích nhất chính là dụ dỗ anh nói câu dirty talk trên giường.
Cảnh tôi mê nhất chính là lúc anh mặt đỏ tai hồng, lý trí còn đó nhưng lại cam lòng sa ngã.
Tất rồi.
Nếu tôi chịu khó đầu tư thêm công sức và tinh thần, thì còn có thể ép ra được vài tiếng thở dồn dập gợi cảm từ giữa kẽ răng nghiến chặt của anh.
3
Nghĩ đến đây, tôi vội vã vỗ vỗ gương mặt đang nóng bừng của mình, nhanh chóng đánh trống lảng.
“Thôi được rồi, Lục Tầm, anh có đói không? em đi xem tối nay ăn gì nhé.”
Lục Tầm hít sâu một , ánh mắt dõi theo bóng lưng tôi, như thể vừa hạ quyết tâm gì đó.
“Thẩm , anh không rốt cuộc giữa chừng đã xảy ra chuyện gì, cũng không rõ tại sao bây giờ anh lại ra , hoặc có thể… là trong tay em đang nắm giữ bí mật gì của anh.”
“Nhưng anh tuyệt đối không cho phép bản thân biến con người như , càng không thể làm ra chuyện lén lút không thể công khai, càng không đời nào chịu nổi tranh đoạt ghen tuông hay đấu đá mưu mô.”
“Anh nhanh chóng dứt khoát, chấm dứt tất cả mớ hỗn loạn , đặc biệt là mối quan hệ vừa không hợp pháp vừa không hợp đạo lý, hoàn toàn đi ngược lại với nguyên tắc của anh.”
“Anh nói , thà chết anh cũng không thể—”
Tôi đóng cửa tủ lạnh lại, quay đầu vẫy tay về phía anh.
“Tối nay ăn pizza với canh gà mẹ em gửi tới, được không, chồng yêu?”
Câu nói vừa dứt.
Vẻ mặt uất ức và căm phẫn của Lục Tầm lập biến mất sạch sẽ, anh chớp mắt cái, như thể còn đang ngẫm lại xem mình vừa nghe được gì.
phút sau.
Đôi tai anh bắt đầu đỏ bừng.
Anh khẽ đáp lại bằng chữ, giọng lí nhí:
“Ừ… được mà.”
Nửa tiếng kế tiếp.
Lục Tầm đứng im như tượng, không nhúc nhích, không đang suy nghĩ chuyện gì, khuôn mặt vừa ấm ức vừa ủ rũ.
Chiếc băng chưa tháo trên trán khiến anh trông càng giống một mỹ nam mong manh vừa trải qua tai .
Vụ va chạm đó không hề lại tổn hại nào cho nhan sắc xuất chúng của anh.
Ngược lại, lại khiến khí chất thương nhân lạnh lùng sắc bén được tôi luyện bao năm trở nên dịu dàng và dễ gần hơn.
“Thẩm , anh vẫn phải nói với em, anh không thể, cũng không làm nổi chuyện lén lút như …”
Anh nhíu mày, giọng trầm nặng, nhưng chưa nói dứt câu thì…
“Đinh—”
Chuông cửa đột ngột vang lên.
Pizza giao đúng giờ.
Lục Tầm ngay lập như lâm đại địch, vội vàng tắt tivi, hoảng hốt nhìn tôi. Tôi mím môi.
Đột nhớ tới lời bác sĩ dặn.
Sau tai , Lục Tầm có thể sẽ nhạy cảm với một số âm thanh nhất định.
Ví dụ như tiếng chuông cửa, còi xe, hoặc tiếng động mạnh gây kích thích.
Tôi khẽ gãi cằm anh, dịu dàng dỗ dành:
“Đừng lo, anh cứ ở yên đây, đừng ra ngoài là được.”
Vai anh khẽ run lên, nghiêng đầu né tránh tay tôi, môi mím chặt đến trắng bệch, nhưng không nói gì.
Tôi ra lấy đồ ăn, tiện thể ký nhận thêm một kiện hàng, sau đó quay về phòng khách.
Vừa mở cửa bước vào, đã thấy… Lục Tầm biến mất.
còn lại chiếc ghế sofa còn in lõm và mùi tuyết tùng nhè nhẹ thuộc về anh vẫn còn vương trong không khí.
Nếu không nhờ dấu vết đó, tôi suýt nữa đã tưởng anh chưa từng tồn tại ở đây.
Tôi đảo mắt một vòng, nghi hoặc gọi:
“Lục Tầm?”
Phòng khách trống trơn, chẳng có ai đáp lại.
Tôi suy nghĩ một lát, xoay người đi lên lầu.
Phòng ngủ tối om, cũng không có vẻ gì là có người trong đó.
Tôi với tay bật đèn.
Ánh mắt lập bị hút vào cánh cửa tủ quần áo.
Nơi đó… lộ ra một vạt áo quen thuộc đang run lên khe khẽ.
4
Tôi vội vàng bước đến mở tủ quần áo ra.
Quả , ngay lập nhìn thấy Lục Tầm đang chui rúc sau đống quần áo.
Với chiều cao của anh mà lại cố nhét mình vào cái không gian nhỏ xíu trong tủ, miệng còn đang cắn chặt lấy vạt váy của tôi, sắc mặt trắng bệch, răng thì run lập cập.
Tôi sững sờ:
“Lục Tầm! Anh chui vào đây làm gì ?”
Lục Tầm ngẩng đầu lên ngay, cảnh giác liếc nhìn ra phía sau lưng tôi, giọng hạ cực thấp:
“Hắn… hắn đi rồi à?”
Tôi quay đầu nhìn lại, bóng người giao hàng đã biến mất ở cổng khu.
“Ừ, đi rồi.”
Ánh mắt Lục Tầm sáng bừng, rồi lại lập tối sầm :
“Hắn… sao không ở lại?”
“Anh ấy ở lại làm gì? Còn đang vội đi làm kia kìa. Anh ra đi, người ta đi xa rồi.”
Vai Lục Tầm căng chặt cuối cùng cũng buông lỏng, anh thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát .
Anh ngừng một .
Lại lên tiếng, giọng nhỏ mà đầy ẩn ý:
“…Loại người lúc nào cũng đến công việc, tính cách chắc chắn khô khan lắm, sống với người như chắc mệt chết.”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, anh đâu phải loại người suốt cắm đầu vào công việc đâu…”
Tôi gật đầu phụ họa:
“Đúng , nên em mới thích anh như bây giờ hơn.”
Lục Tầm nghe xong, lập ngẩng đầu lên, cằm nhướn, có phần đắc ý.
Nhưng ngay sau đó.
Không anh nghĩ đến gì, biểu cảm đột ngột đông cứng, nụ cười trong mắt vụt tắt.
Anh rủa thầm một câu, vòng qua tôi, lao cầu thang như thể chạy trốn chính mình.
5
Sau bữa tối.
Tôi đề nghị ra công viên đi dạo một lát.
Lục Tầm nắm chặt chiếc muỗng trong tay.
“Ở công viên đông người lắm, nếu bị ai nhìn thấy thì…”
Tôi sau vụ tai , anh rất ngại gặp người lạ, nên nhẹ nhàng gật đầu thông cảm.
“Anh nói cũng phải. mình đi siêu thị mua đồ dùng thường thôi, giờ chắc cũng ít người.”
Lục Tầm cụp mi mắt , không từ chối nữa.
“…Thẩm , hai năm qua, tụi mình luôn sống như sao?”
“Ừ.”
Lưng anh cứng đờ, giọng khàn hẳn đi:
“Em… em sẽ ly hôn sao?”
Tôi kinh ngạc:
“Ly hôn? Tại sao em phải ly hôn? Em không ly hôn đâu.”
Lục Tầm bẻ gãy luôn đôi đũa trong tay.
“Em thực sự sống mãi sao?”
Tôi gật đầu:
“Tất rồi.”
Lục Tầm bật dậy, quai hàm nghiến chặt, phát ra tiếng răng rắc:
“Thẩm , sao em có thể… sao em dám…”
Lời đến miệng lại nghẹn lại, ánh mắt anh tràn đầy tuyệt vọng, xoay người rời đi, làn gió theo bước chân phất mạnh qua:
“Anh ăn no rồi.”
Tôi ngơ ra:
“Ê, Lục Tầm, anh không đi siêu thị với em nữa à?”
Bóng lưng anh lảo đảo lên lầu, chẳng thèm đáp lại, cũng không ngoái đầu nhìn lấy một cái.
Tôi giận đến hừ một tiếng, cố tình kéo dài giọng:
“Không đi thì thôi! Em đi với người khác, anh cứ chờ mất sủng đi nha!”
Bước chân của Lục Tầm đột khựng lại.