Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Gặp phải ánh nhìn kỳ lạ của tôi, Lục Tầm cứng đờ cả người, nặng nề ngồi phịch xuống ghế sofa, cắn đến trắng bệch.
“Phải… xin lỗi… anh không nên nói nhiều như vậy, dù anh cũng chỉ là một…”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt anh đã lướt qua bộ vest được ủi phẳng phiu treo trong tủ quần áo.
Trong đôi mắt bỗng bùng lên một luồng hận ý mãnh liệt, nắm đấm siết phát ra tiếng răng rắc.
Đột nhiên, tiếng chuông báo thức chói tai lên, phá tan không khí càng càng kỳ lạ trong phòng.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, lập tức bỏ qua hành động kỳ quái vừa rồi của anh, lên tiếng giục:
“Lục Tầm, đến giờ đi ngủ rồi đó, mau đi tắm đi.”
Cơ thể của Lục Tầm vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
sĩ đã dặn rất kỹ rằng anh phải giữ thói quen sinh hoạt độ.
Vì vậy tôi còn đặc biệt cài báo thức.
Lục Tầm chần chừ hai giây, rồi đi từng phía phòng tắm, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại như thể sắp chia cách cả kiếp người.
Cửa phòng tắm lên tiếng “rầm” thật lớn khi anh đóng lại, nhưng lại vô tình hở một khe nhỏ.
Từ vị trí của tôi có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ ảo ảo của Lục Tầm trong làn hơi nước.
Tôi tới, mở miệng:
“Lục Tầm, anh—”
“ được.”
Chưa nói câu, đã Lục Tầm rất bình tĩnh cắt ngang.
Cùng đó, tôi nhanh tay đóng sập cửa phòng tắm lại.
“Cửa chưa đóng hẳn, em giúp anh đóng rồi nhé.”
Lục Tầm: “…”
Lục Tầm: “Cảm ơn nhiều.”
12
Lục Tầm tắm.
Tôi đi thư phòng, gọi sĩ trị chính của anh.
“Có lẽ cách kể chuyện cũ không hiệu quả lắm, Lục Tầm có hơi…”
Tôi nhớ lại những gì xảy ra tối nay, rồi nói tiếp:
“Anh hơi… cực đoan.”
“Thậm chí còn muốn tự thiến mình.”
“Anh xem có cách nào không? Nếu em kể mọi chuyện từ đầu tới cuối thì có được không?”
“Cái gì cơ? Với trạng thái hiện tại của anh , có thể sẽ không chịu nổi cú sốc? Có thể sẽ tệ hơn bây giờ?”
“Chậc, em hiểu rồi…”
“Tất cả là do em, em thật sự đó như ma xui quỷ khiến mới thành ra thế , đến nỗi không thể vãn hồi.”
Nếu như ngày tôi không ngớ ngẩn nghe theo mấy clip của mấy cặp đôi hạnh phúc trên mạng.
Thì đã không nũng nịu ép Lục Tầm lái đến thăm tôi khi tôi đi công tác xa.
Anh cũng đã không phải cắn răng chịu mệt mỏi sau cả ngày làm việc, lái xuyên đêm rồi gặp tai nạn, mất đi ký ức…
Khóe mắt tôi cay xè, thở dài một hơi.
“Dù tương lai có ra , em cũng sẽ không ly hôn. Em nhất định sẽ đưa mọi thứ trở lại quỹ đạo. Em sẽ chờ đến ngày đó…”
Lời còn chưa nói , ngoài cửa thư phòng bỗng lên một tiếng động lớn.
Tôi giật mình, lập tức cúp máy và nhanh ra ngoài.
Nhưng bên ngoài trống trơn, chẳng có cả, chỉ có cái thùng rác đặt trước cửa đã đổ lăn ra.
Tôi nhấc chân đi phía phòng ngủ.
Lục Tầm nằm quay lưng phía cửa, cuộn tròn trên giường, quấn chăn kín người, nhưng không giấu được bờ vai run lên khe khẽ.
Trong không khí lên một tiếng nức nở rất nhỏ, gần như không nghe thấy.
Nhưng khi tiếng chân của tôi tới gần, tiếng nức nở lập tức anh kìm nén lại.
13
Tôi tắm qua loa rồi nhanh chóng chui giường, nằm xuống cạnh anh.
Tiếng thở đều đặn và ổn định của Lục Tầm bên tai tôi.
Tôi nhìn trân trân lên trần nhà, bất chợt muốn bật cười.
Hai năm kết hôn rồi, đây có lẽ là lần đầu tiên chúng tôi đi ngủ mà… thuần khiết đến vậy.
Yên lặng được mười phút, tôi nhận được tin nhắn từ sĩ, liền lập tức trở mình ngồi dậy.
“Lục Tầm, cởi áo ra.”
Lục Tầm lập tức bật dậy, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi kinh ngạc, vẻ không thể tin nổi.
“Thẩm , rốt cuộc em xem anh là cái gì? Một con thú cưng gọi là tới, đuổi là đi? Một con chó mặc em sai bảo à? Vừa rồi em còn nói sẽ ở lại… Dựa đâu em muốn gì là được nấy?!”
“Hừ, nằm mơ đi, Thẩm , anh phải đi, anh phải xuống giường, anh phải rời khỏi đây, không đời nào anh—”
Tôi làm đúng theo hướng dẫn mà sĩ vừa gửi, kéo phăng áo choàng tắm của anh ra, ấn tay lên vùng bụng dưới.
“…!”
Lục Tầm khẽ rên một tiếng, hơi thở lập tức trở nên gấp gáp hơn.
Tôi quan sát nét mặt anh, đổi sang một vị trí rồi tiếp tục ấn nhẹ:
“Chỗ thì ? Có đau không?”
Khóe mắt Lục Tầm ửng đỏ, cổ dài ngửa ra phía sau, yết hầu lăn lên lăn xuống.
Tôi lại hỏi lần nữa:
“Đau không?”
Lục Tầm cắn :
“…Không đau.”
Tôi thở phào:
“Vậy có cảm giác gì không? Phải nói thật.”
Anh lưỡng lự hai giây, vành tai đỏ rực như sắp nhỏ máu.
“…Hơi sướng.”
Tôi sững người, nghi ngờ anh đã đau đến mức phát ngốc, bèn vỗ vỗ mặt anh:
“Giờ thì ? Lục Tầm, anh cảm thấy gì?”
Lục Tầm rụt người lại một chút, giọng lắp bắp xấu hổ:
“…Còn sướng hơn.”
Tôi: ?
Sững người mất hai giây, cảm nhận được nhiệt độ nóng ran từ lòng bàn tay và thay đổi rõ rệt trên cơ thể anh, tôi mới dần hiểu ra chuyện gì.
Tôi vội vàng rút tay lại theo phản xạ:
“Ơm… ban nãy anh nói gì cơ? Là… anh muốn… xuống giường?”
“Không! Không có! Anh không biết! Anh chưa nói gì cả! Là chó nói đấy!”
Lục Tầm ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt lảng tránh, lại còn lén lút liếc phía tay tôi như chưa thỏa mãn.
14
Không ổn rồi, Lục Tầm rất không ổn.
Tôi nheo mắt lại, ngồi lên đùi anh, ghé sát mặt nghi ngờ, định từ biểu cảm mà nhìn ra gì đó.
Lông mi của Lục Tầm khẽ rung lên vài cái, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Tôi chẳng nhìn ra được gì, nhưng dáng vẻ vừa cam chịu vừa có chút tủi thân của anh khiến tim tôi khẽ run lên một nhịp.
Thế là tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên anh.
Chỉ định nếm thử một chút thôi.
Nhưng Lục Tầm lại chủ động buông lỏng hàm răng.
Đầu lưỡi ấm nóng lập tức quấn lấy nhau.
Nụ hôn vốn đơn giản trong chớp mắt đã trở nên mất kiểm soát.
…
Chúng tôi càng càng đắm chìm trong nụ hôn, thì tiếng chuông điện thoại lại lên phá đám.
Lục Tầm khẽ cứng người, nhưng không hề buông tôi ra, ngược lại còn hôn sâu hơn.
Tôi vội đẩy anh ra, thở dốc rồi lục tìm điện thoại:
“Chờ đã, có tin nhắn đến…”
Lục Tầm không cam lòng dừng lại, ánh mắt u oán nhìn tôi, như thể vừa đoạt mất quyền sống.
“Muộn thế rồi, nhắn em vậy?”
Tôi mở khóa điện thoại, trả lời tin nhắn của sĩ:
“Còn nữa được?”
Cơ thể Lục Tầm lập tức căng lên. Trong đáy mắt anh, cơn ghen như sóng lớn cuộn trào.
Nắm tay anh âm thầm siết , như âm mưu một quyết định có thể lật đổ tất cả.
15
“ , cái câu chuyện em kể… chuyện của Tiểu N và Tiểu L , anh có vài muốn nói.”
Tôi cứ ngỡ anh sắp nhớ ra gì, mừng rỡ hỏi:
“Anh, anh muốn nói gì?”
Lục Tầm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng mắt tôi:
“ , từ góc nhìn của đàn ông, anh rằng…”
Tôi chớp mắt mong chờ.
Lục Tầm mím :
“Anh rằng… Tiểu L ở bên ngoài có người rồi.”
Tôi lập tức gật đầu theo phản xạ, nhưng chưa kịp cảm động thì kịp phản ứng lại anh vừa nói cái gì:
“Hả…? Có người ?”
“Chính xác.”
Lục Tầm gật đầu rất nghiêm túc, còn len lén liếc xem sắc mặt tôi thế nào.
Sau đó “vô tình” buông lời:
“Tất nhiên, cũng có thể không phải là có người … mà là… vốn dĩ không yêu Tiểu N.”
“Nhưng dù là thế nào đi nữa, có một chuyện chắc chắn: cái thằng Tiểu L đó chính là một tên cặn bã vô phương cứu chữa, đồ khốn nạn, súc sinh!”
Lục Tầm dùng sức bình sinh nguyền rủa suốt mười phút, sau đó lại mỉm cười quay sang tôi.
“ , nếu là anh mà là Tiểu N, anh sẽ quay lại những nơi từng sống cùng nhau tìm kiếm.”
“Ví dụ như căn hộ từng ở, từng đi… biết đâu sẽ phát hiện được gì.”
Tôi nhức đầu xoa thái dương, ngắt lời:
“Lục Tầm, đi ngủ trước đi.”
Nụ cười trên mặt Lục Tầm lập tức đông cứng lại:
“Được.”
16
Suốt quãng đường đến bệnh viện hôm sau, tâm trạng của Lục Tầm vẫn luôn rất nặng nề.
Anh cụp mi mắt xuống, tay vô thức mân mê chìa khóa .
Bất chợt, ngón tay anh trượt nhẹ một cái—
Chìa khóa rơi chuẩn xác khe giữa ghế phụ và bệ ngồi.
Anh khẽ nhíu mày, có vẻ phiền phức thật sự:
“ , chìa khóa lỡ tay rơi rồi, tsk… anh với không tới…”
“Không , em.”
Tôi tháo dây an toàn, cúi người xuống mò tìm chìa khóa, kết quả lại tiện tay lôi ra… một tất da nữ.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Lục Tầm đã như thể canh đúng giờ bấm đồng hồ mà hét lên:
“Đây là cái gì?!”
“Tất—da—nữ—!!”
“Trông chẳng giống đồ của em chút nào! Chết tiệt, tại đồ của phụ nữ lại nằm dưới ghế phụ?”
“Đây, đây là lại chứ? Là đã đưa một người phụ nữ lên ? Và… đã xảy ra chuyện gì mà cô ta phải cởi cả tất da ra?!”
“Trời ạ, anh không dám tưởng tượng luôn…”
Lục Tầm thở dài một tiếng thật sâu, ánh mắt nhìn tôi thương hại, rồi khẽ lẩm bẩm:
“Green, green, greeen, green, green…”
Tôi: “…”
17
từ khi mua đến giờ, chỉ có hai người từng lái.
Một là tôi.
Người còn lại thì…
Ánh mắt tôi từ từ dừng trên gương mặt Lục Tầm.
Anh nghiến quai hàm, cố sức kiềm chế khóe muốn cong lên, miệng vẫn không ngừng lặp đi lặp lại câu: “Green…”
Tôi nín thở.
Tự nhiên, toàn bộ những việc từ hôm qua đến giờ cùng những biểu hiện kỳ quái của Lục Tầm đều được tôi nối lại thành một chuỗi.
Và trong đầu bỗng bật ra một ý nghĩ kinh hoàng.
“Lục Tầm.”
Anh lập tức ngẩng đầu, trong mắt lấp lóe một tia kỳ vọng không dễ nhận ra.
Một cơn đau nhoi nhói dội lên trong tim tôi, giọng khàn khàn:
“Anh… anh cố khiến em mở miệng nói… ly hôn, đúng không?”
Không khí lập tức đông cứng lại trong hai giây.
Rất nhanh thôi.
Đồng tử của Lục Tầm sáng rực lên, khóe không kìm được mà cong lên, cả gương mặt ngập tràn niềm vui sướng.
—Anh trông như thể sắp cười phá lên đến nơi.
Tôi tức đến phát run, nhắm mắt lại rồi giơ tay tát anh một cái.
“Lục Tầm, anh là đồ khốn! Hồi đó anh hứa với em cái gì? Mới hai năm thôi mà anh đã không chịu nổi nữa rồi hả? Anh không thấy có lỗi với em à?!”
Ánh mắt của Lục Tầm chuyển từ bối rối sang kinh ngạc, cuối cùng cẩn trọng hỏi lại:
“Vậy… đó anh hứa là… mấy năm nhỉ?”
Tôi gào lên:
“Tất nhiên là cả đời!”
Như trời sụp xuống trước mắt, Lục Tầm gần như gào lên như người mất trí:
“Anh, anh, anh đã đồng ý làm tiểu tam cả đời em…?!”
Câu nói vừa buông ra, mọi cơn giận trong tôi nghẹn lại ở cổ.
Tôi: “…?”
Khoan đã, cái quái gì thế ? Anh nói cái gì thế không biết nữa?!