Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thái tử xoa , khen ta ngoan.
“ Nhị ca ca.”
Nhị Hoàng tử hếch cằm đầy kiêu ngạo, khẽ gật.
“ Tam ca ca, Tứ ca ca.”
Chẳng hiểu sao Tam Hoàng tử Tứ Hoàng tử nhe răng ngốc nghếch.
“ ca ca. ca ca đỡ đau bụng chưa ạ?”
Hoàng tử xấu hổ xua tay, : “Hết đau rồi, hết rồi.”
Cuối cùng, ta nhìn Lục Hoàng tử, hắn cũng nghiêng nhìn ta, ngây ngô.
“ Lục ca ca.”
“ Thẩmtỷ ~”
Lục Hoàng tử buông tay Thái tử , chạy tới nắm tay ta: “Thẩm , chúng ta đi chơi thôi.”
Thái tử và mọi người, bao gồm cả ta, đều bật vì Lục Hoàng tử. Nhị Hoàng tử còn không quên lầm bầm: “Đúng là Lục ngốc.”
Nhờ có họ bầu bạn, ta cảm thấy ở trong thực thú vị. Trong số , ta thích chơi cùng Lục Hoàng tử nhất.
Tuy huynh ấy có ngốc nghếch, nhưng túi vải của huynh ấy hệt biết ảo thuật, luôn có thật nhiều . Thái tử không cho chúng ta ăn quá nhiều, bảo ăn sẽ hóa ngốc.
Nhị Hoàng tử bảo vốn ngốc, ăn thêm cũng chẳng sao.
Ta bịt tai, không thèm nghe họ nói bậy, rồi lại thò tay vào túi Lục Hoàng tử lấy thêm một viên , hớn hở bảo: “Hì hì, người ngốc ắt có phúc của kẻ ngốc.”
“Ừm ừm, người ngốc có phúc ngốc.” Lục Hoàng tử lại bốc một nắm , hỏi: “Các huynh muốn ăn không?”
Tam Hoàng tử lập tức chộp lấy, ta trừng , hắn đành ngoan ngoãn nhét lại vào túi cho ta. Rồi hắn nói lát nữa sẽ dắt ta đi bắn , ta vui mừng nhảy cẫng, ngờ làm sặc, Tứ Hoàng tử vội chạy tới vỗ lưng cho ta.
Nói về Tứ Hoàng tử, tuy là song sinh Tam Hoàng tử, nhưng tính cách người lại khác biệt một trời một vực.
Tam Hoàng tử năng động hoạt bát, còn Tứ Hoàng tử trầm lắng hơn. Dù Tam Hoàng tử đôi khi đáng ghét, nhưng ta vẫn thích chơi cùng hắn hơn, bởi Tứ Hoàng tử hệt khúc gỗ, cứ lặng lẽ chẳng nói năng gì.
Hoàng tử thấy ta sặc đến ho sù sụ, liền ôm bụng ha hả. Làm ta tức , cũng may Thái tử thay ta dạy dỗ hắn, liền tặng cho hắn một đá.
Hoàng tử ôm chân, kêu rằng Thái tử thiên vị, chỉ biết che chở ta.
Ta lè lưỡi trêu hắn “lêu lêu~”, liền Thái tử gõ lên trán.
Ta ngẩng , đôi ngập nước: “Không được vô phép huynh trưởng.”
“Vâng.”
ấy Lục Hoàng tử xông , chắn trước mặt ta, chỉ vào Thái tử: “Không cho huynh bắt nạt Thẩm !”
Kết Thái tử nhéo tai, mắng cho một trận. Cuối cùng Lục Hoàng tử khóc ầm lên, vẫn là Tứ Hoàng tử dỗ dành mới nín. nhiên, tài dỗ trẻ của Tứ Hoàng tử thật cao minh.
ngày mùng 16 là đến sinh thần 12 tuổi của Thái tử. Huynh ấy phải bắt theo Hoàng thượng xử lý chính sự, không thể cũng cùng năm vị Hoàng tử còn lại và ta vui đùa nữa.
Ta nằm bò bàn, nghĩ mãi không biết tặng lễ vật gì cho Thái tử. nữ bảo ta có thể đi hỏi mấy vị Hoàng tử khác. Ta thấy cũng đúng, vì Hoàng tử nhiều sáng kiến nhất.
Nhưng nghĩ đến chuyện hôm qua hắn bỏ ve sầu vào bình nước của ta, ta quyết không tìm hắn nữa. Thế ta đến chỗ Tam Hoàng tử vậy, huynh ấy quỷ kế cũng mà. Vừa hay Tam Hoàng tử vắng mặt, ta lại thấy Tứ Hoàng tử đang luyện kiếm.
Ta gọi: “Tứ ca ca!”
Tứ Hoàng tử thấy ta đến, bèn lập tức thu kiếm, lau mồ hôi rồi hỏi có chuyện gì.
Ta hỏi huynh ấy: “Thái tử ca ca thích nhất thứ gì?”
Huynh ấy đáp cũng không rõ, dường Thái tử ca ca chẳng có gì gọi là yêu thích đặc biệt. Huynh ấy còn bảo hay là đi hỏi Nhị Hoàng tử, vì Nhị Hoàng tử Thái tử ca ca đều do Hoàng hậu nương nương sinh , ắt hẳn sẽ biết rõ sở thích của Thái tử.
Ta gật , toan cáo lui. Tứ Hoàng tử chợt gọi giật lại, ta lấy làm lạ mà nhìn huynh ấy.
“Vậy…Thẩm muội muội thích gì nhất?”
“Thứ ta thích nhiều !”
“Tứ ca ca, để lần Tri Hứa nói rõ huynh, giờ ta đi tìm Nhị ca ca trước.”
Tứ Hoàng tử nhìn bóng lưng ta, khẽ đáp một tiếng “Được.”
nhiên, Nhị Hoàng tử bảo Thái tử ca ca thích nhất là đèn lồng.
“Vậy chúng ta tự làm một chiếc đèn lồng tặng huynh ấy nhé!”
“Bổn Hoàng tử không làm, muốn làm ngươi tự làm.” Nhị Hoàng tử khoanh tay dứt khoát.
“Nhị ca ca tốt ơi, nhị ca ca ngoan ơi, cầu huynh đấy.” Ta níu lấy tay huynh ấy mà lay. Dưới sự nài nỉ mãi, cuối cùng huynh ấy mới chịu đồng .
Song phải điều kiện: đợi đến sinh thần của huynh ấy, ta phải tặng huynh ấy một chiếc đèn lồng còn to và đẹp hơn.
“Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Nói gì nói, tay nghề của Nhị Hoàng tử không tệ. Chẳng mấy chốc huynh ấy giúp ta làm xong phần khung. Đoạn đến ta trổ tài, cầm bút vẽ người nhỏ.
Nhị Hoàng tử hỏi sao chỉ vẽ có người.
Ta đáp là ta Thái tử ca ca. Huynh ấy bảo không được, phải thêm huynh ấy nữa. Ta bĩu môi rồi lại vẽ tiếp. Thế rồi ta vẽ hết bảy người chúng ta, huynh ấy lại chẳng hài lòng. Ta nghĩ mình đâu có vẽ huynh ấy xấu, thế mà cũng bực bội, thật khó chiều chuộng.
cùng, ta đem chiếc đèn lồng dâng cho Thái tử ca ca, huynh ấy nói rất thích. Ta mừng quá, bữa tối ăn liền bát cơm.
Từ dạo ấy, ta ít gặp Thái tử hơn. Tam Hoàng tử bảo Thái tử ca ca bận rộn , hỏi ta có muốn cùng huynh ấy không.
“Nhưng ta đâu biết .”
“Ta dạy muội.” Tam Hoàng tử nói còn nhỏ nên nhỏ, huynh ấy đỡ ta lên trước, rồi tự mình nhảy lên .
“Giá!” một tiếng, con lao vút đi.
Kết do ta ngồi chưa vững, nên ngã luôn xuống đất. Tam Hoàng tử cuống quýt bế ta về tìm Thái y.
Ta nằm trên giường, nhìn cá chân sưng to, bật khóc ầm ĩ.
Tam Hoàng tử không ngừng lỗi: “Thẩm muội muội, đều do ta, đều tại ta.”
Ta sụt sịt, nhìn vết xước trên trán huynh ấy, lại khóc: “Huynh xấu quá.”
“Đúng đúng, ta xấu nhất, Thẩm muội muội đừng giận ta nữa, được không?”
Ta vốn đâu có giận, nhưng huynh ấy nói vậy ta càng muốn “giận” hơn.
“Không được! Không được!” Tam Hoàng tử vò : “Vậy phải làm sao?”
Ta nắm tay huynh ấy, chớp chớp : “Trừ phi huynh mua cho ta món sườn kho khoai môn ở Tây Nhai kinh thành.”
“Được, được, được.” Tam Hoàng tử vừa đứng lên định đi, ai dè không để đường, đụng ngay Nhị Hoàng tử vừa tới.
“Lão Tam, ngươi đi đường không trông à!” Nhị Hoàng tử ôm mũi đau điếng.
ngờ người tiên đến thăm ta lại là Nhị Hoàng tử.
Huynh ấy nhìn “chân heo” sưng của ta, mặt tỏ vẻ chê bai: “Về đừng lão Tam nữa.” Huynh ấy còn nói Thái tử ca ca giờ phải giám quốc, huynh ấy lớn nhất, bọn ta đều phải nghe lời.
Chẳng biết từ , ta nhận tính khí Nhị Hoàng tử đỡ hơn nhiều. Huynh ấy khẩu xà tâm Phật, miệng cứ chê bai nhưng thật lại rất lo cho người khác. Huynh ấy bảo ta không được cùng Tam Hoàng tử , nếu cố tình làm thế mà thương, huynh ấy sẽ mặc kệ.
Thế nhưng rồi ta cũng thấy thị vệ của huynh ấy bám theo. Lục Hoàng tử khóc lóc đòi bắt dế, miệng chê hắn trẻ con, nhưng hôm lại mang đến cả hộp dế, còn bảo là nhân ham chơi bỏ sót lại. Rõ ràng ta thấy đích thân huynh ấy đi tìm.
Phải chăng huynh ấy lương tâm trỗi dậy, không còn bén mỏ nữa?
Chớp đến năm Vĩnh Bình thứ 32, năm ấy ta tròn 10 tuổi. Hoàng hậu nương nương dắt một nữ hài tầm cỡ tuổi ta đến.
Hoàng hậu nói là con gái của Ôn tướng quân, tên Ôn , nhỏ hơn bọn ta, bảo mọi người gọi nàng ta là Ôn muội muội. Từ Ôn muội muội đến, ai nấy xoay quanh nàng ta.
Ôn muội muội học rất giỏi, phu tử luôn khen hết lời, đến cả phần thưởng vốn thuộc về ta, nay cũng rơi vào tay nàng ta.
Tam Hoàng tử chẳng còn dạy ta nữa, còn bảo Ôn muội muội thông minh hơn ta cả trăm lần, vừa dạy biết, không ngốc ta!
Ta chẳng ưa gì Ôn . Ghét nàng ta! Ghét !
Lục Hoàng tử xúi ta cùng bày trò trêu chọc nàng ta, ta chẳng chần chừ, vỗ tay đồng ngay.
Chiều , ta cố tình nói to cho Lục Hoàng tử nghe: “Hôm nay ta thấy trên cành cây to ở ngự hoa viên có tổ chim, hình có chim non vừa nở!”
Lục Hoàng tử phấn khích: “Thật sao! Ta thích chim non nhất đấy!”
Ôn muội muội tiếng nói của người thu hút, liền lại gần.
“Lục ca ca và Thẩm nói gì vậy? Chim con ở đâu?”
“Ở hoa viên, trên tán đại thụ kia kìa!” Lục Hoàng tử chỉ về phía hoa viên.