Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tầng một kinh doanh, tầng hai để ở. Một phòng tôi dùng, một phòng chứa đồ.

Tôi dọn hết đống đồ ra, đang nghĩ lát nữa có nên đi mua cái giường không.

Còn phải mua chăn ga, bàn chải, khăn mặt…

Tạ Tầm đi ngang qua lưng tôi, giơ tay đỡ lấy cái thùng tôi đang .

Tôi tiện miệng nói:

“Đem vào phòng tôi đi, trong đây toàn giấy vệ , nước giặt…”

Nhưng đến khi Tạ Tầm đi được hai bước, tôi mới giật mình, vội vàng ngăn lại:

“Đợi đã!”

Nhưng đã muộn cậu ta đẩy cửa bước vào phòng.

Phòng nhỏ, chỉ cần liếc mắt là thấy hết toàn cảnh.

Tạ Tầm ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bàn học đặt cạnh cửa sổ, khựng lại trong giây lát.

Ánh mắt cậu lướt qua bức ảnh trên bàn, rồi đầu hỏi tôi:

“Đặt cạnh bàn này ?”

Trái tim đang thắt lại của tôi cuối cùng cũng dần dịu xuống:

“Ừ.”

Tạ Tầm hẳn là không nhận ra bức ảnh ấy, dù sao nó cũng là ngoài muốn.

Hồi tốt nghiệp, trường mời nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh kỷ niệm.

Có thể chụp đơn hoặc chụp bạn bè.

Lúc Tạ Tầm chụp, tôi tình cờ đứng cạnh, đang thẫn thờ. Nhiếp ảnh gia gọi một tiếng làm tôi giật mình đầu lại.

là có được bức ảnh chụp chung ngoài kế hoạch ấy.

Chắc lúc rửa ảnh, nhiếp ảnh gia tưởng đây là cố tạo dáng nên cũng in cho tôi một tấm.

Tôi đem tấm ảnh ấy theo lên học, rồi sau đó mang về tiệm.

Tôi cẩn thận đóng khung, đặt ngay ngắn trên bàn học.

Hồi đó, Tạ Tầm là một thanh niên vàng chói lóa, ngạo nghễ, mái che gần nửa con mắt.

Áo phông in đầu lâu, quần jeans rách gối dù đẹp trai nhưng toát lên vẻ “trẻ trâu” đúng thời.

Còn giờ, cắt ngắn gọn gàng, trang phục đơn giản trông khác quá nhiều.

nên cậu không nhận ra cũng là điều dễ hiểu.

Dọn dẹp xong phòng, tôi Tạ Tầm ra ngoài ăn.

Nhưng cậu không có khẩu vị, ăn vài miếng rồi buông đũa.

Cũng hiểu thôi gia đình gặp biến cố, tâm trạng chắc chắn chẳng khá gì.

Nhưng mấy ngày liền đều như vậy, trông cậu gầy đi rõ rệt.

Tôi bắt đầu lo, nên kéo cậu đi ăn ở một nhà hàng Tây.

Giá tầm trăm mỗi người, tôi gọi cho cậu phần bít salad.

Tạ Tầm ăn vài miếng, bỗng nhiên mở miệng:

“Tôi từng đến đây rồi.”

Tôi khựng lại không ngờ cậu vẫn nhớ.

Hồi đó mọi người hay trêu cậu ngốc, lắm tiền, bày vẽ.

Nhưng được cậu mời hoài, cũng thấy ngại, nên bắt đầu chủ động mời ngược lại.

Hôm tôi nhận được lương làm thêm, tôi cũng tham gia cùng đám bạn, chọn kỹ càng nhà hàng này.

Không ngờ cậu lại nhận lời.

Tạ Tầm khi ấy tính cách lạnh nhạt, bị hỏi mãi thì bực, liền nhắm mắt chỉ một người:

“Cậu đi tôi, một lần thôi. Những người khác đừng phiền tôi nữa.”

Người may mắn trúng tuyển ấy là tôi.

Lúc đó, phần bít trên bàn được Tạ Tầm ăn không chừa miếng nào.

Cậu nhận xét:

“Đầu bếp ở đây tay nghề không , không khác gì mấy chỗ tôi hay ăn. Tôi khá .”

Câu khen ấy khiến tôi không kìm được mà bật cười.

Aladdin mời được thần đèn ăn một bữa, tất nhiên rất vui.

Nên khi thấy Tạ Tầm giờ chán ăn chán sống, tôi tự nhiên nghĩ đến nhà hàng đó.

Như thể thời gian ngược, cách bốn năm, vẫn là chỗ ngồi ấy, vẫn là người ấy.

Tạ Tầm có vẻ ăn ngon hơn, giống như bốn năm trước…

Bít salad vẫn ăn trơn: “Ngon lắm, tôi .”

Tôi mỉm cười, định đứng dậy đi tính tiền..

Sau lưng chợt lên giọng Tạ Tầm:

“Cậu quen tôi cũng tôi là .”

Giọng cậu thản nhưng chắc chắn:

“Tấm ảnh trên bàn học người trong khung là tôi, đúng không?”

Tối đó, nhóm lớp sôi sục như cái chợ:

“Nghe nói nhà Tạ Tầm phá sản rồi, hôn ước của cậu ta Từ Thiên Thiên còn giữ không?”

“Chắc chắn là không rồi, trước kia là môn đăng hộ đối, nhưng giờ là trai nghèo mơ tưởng gái nhà giàu, có ngốc mới tiếp tục yêu nhau.”

“Xin lỗi nhé, lần này các cậu đoán sai rồi, tiểu thư nhà họ Từ thật sự là người nặng tình đó dù Tạ Tầm có trắng tay cô ấy cũng không rời không bỏ, cô ấy còn đang nhắn bạn bè hỏi tin tức khắp nơi kìa!”

Quả nhiên, trong danh sách bạn bè của tôi, cũng hiện lên một lời mời kết bạn mới chính là Từ Thiên Thiên.

Tôi còn đang lưỡng lự có nên đồng hay không, thì cửa phòng lên tiếng gõ khẽ.

“Hết dầu gội rồi.”

Tạ Tầm còn ướt, đứng tựa vào khung cửa nhìn tôi.

Từ sau bữa cơm hôm trước, cái vỏ thản giữa chúng tôi đã bị trần.

Cậu đã nhận ra bức ảnh đó. Cũng nhận ra tôi.

May mà cậu chẳng nói gì thêm, cũng không hỏi tại sao tôi lại đặt tấm ảnh chụp chung ở ngay bàn học.

Giờ đây, từng giọt nước lăn xuống từ chân mày cậu, đôi mắt đen sâu lặng, dịu dàng đến kỳ lạ.

Tôi không dám nhìn thẳng, chỉ vội túi đồ vệ cá nhân đã chuẩn bị sẵn:

“Lúc nãy quên cậu, trong đây có sữa tắm, bàn chải, đủ cả.”

Tôi vẫn còn hơi rối vì lời mời kết bạn của Từ Thiên Thiên, lòng như bị trộn lẫn.

Bỗng sau tai lên một tiếng tách! Tạ Tầm búng tay.

Tôi ngẩng đầu hoang mang, thấy cậu đang mở túi đồ, chỉ vào trong.

Từ khi gặp lại đến giờ, cậu luôn trầm lặng lạnh nhạt…

Vậy mà lúc này, trong giọng nói lại như có một tia cười nhẹ:

“Bà chủ , nhân viên nhà chị xài dầu gội Kérastase luôn ?”

Trong lòng tôi, Tạ Tầm luôn là một người không giống tôi.

Cái “không giống” ấy rất khó diễn tả, nếu buộc phải nói thì…

Là tôi có thể ăn cơm bụi ven đường, còn cậu thì không.

Tôi có thể mặc áo thun chín chín, còn cậu thì không.

Nhưng nói ra lý do ấy thì thật buồn cười, nên tôi bịa bừa một câu:

“Thường ngày tôi cũng dùng loại đó, tiện thể mua luôn cho cậu.”

nói xong là tôi hối hận ngay.

Trước đó Tạ Tầm có giúp tôi thùng đồ, chắc chắn đã thấy rõ trong đó toàn là mấy chai Rejoice màu xanh lè.

Lời nói dối này dễ dàng bị trần.

Nhưng Tạ Tầm không phải kiểu người làm người khác xấu hổ.

Cậu chỉ “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng chấp nhận lời giải ấy.

Giống như năm lớp mười hai, khi tôi đến kỳ, bị dính m.á.u vào quần, nam trong lớp cười nhạo tôi.

Tạ Tầm đột ngột đứng dậy, đ.ấ.m cho thằng đó một trận.

Bị bắt lên bục cờ trước toàn trường kiểm điểm, cậu chỉ thờ ơ nói:

“Em thấy ngứa mắt, nó ồn quá, làm phiền giấc ngủ của em.”

Tầng một kinh doanh, tầng hai để ở. Một phòng tôi dùng, một phòng chứa đồ.
Tôi dọn hết đống đồ ra, đang nghĩ lát nữa có nên đi mua cái giường không.
Còn phải mua chăn ga, bàn chải, khăn mặt…
Tạ Tầm đi ngang qua lưng tôi, giơ tay đỡ lấy cái thùng tôi đang .
Tôi tiện miệng nói:
“Đem vào phòng tôi đi, trong đây toàn giấy vệ , nước giặt…”
Nhưng đến khi Tạ Tầm đi được hai bước, tôi mới giật mình, vội vàng ngăn lại:
“Đợi đã!”
Nhưng đã muộn cậu ta đẩy cửa bước vào phòng.
Phòng nhỏ, chỉ cần liếc mắt là thấy hết toàn cảnh.
Tạ Tầm ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bàn học đặt cạnh cửa sổ, khựng lại trong giây lát.
Ánh mắt cậu lướt qua bức ảnh trên bàn, rồi đầu hỏi tôi:
“Đặt cạnh bàn này ?”
Trái tim đang thắt lại của tôi cuối cùng cũng dần dịu xuống:
“Ừ.”
Tạ Tầm hẳn là không nhận ra bức ảnh ấy, dù sao nó cũng là ngoài muốn.
Hồi tốt nghiệp, trường mời nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh kỷ niệm.
Có thể chụp đơn hoặc chụp bạn bè.
Lúc Tạ Tầm chụp, tôi tình cờ đứng cạnh, đang thẫn thờ. Nhiếp ảnh gia gọi một tiếng làm tôi giật mình đầu lại.
là có được bức ảnh chụp chung ngoài kế hoạch ấy.
Chắc lúc rửa ảnh, nhiếp ảnh gia tưởng đây là cố tạo dáng nên cũng in cho tôi một tấm.
Tôi đem tấm ảnh ấy theo lên học, rồi sau đó mang về tiệm.
Tôi cẩn thận đóng khung, đặt ngay ngắn trên bàn học.
Hồi đó, Tạ Tầm là một thanh niên vàng chói lóa, ngạo nghễ, mái che gần nửa con mắt.
Áo phông in đầu lâu, quần jeans rách gối dù đẹp trai nhưng toát lên vẻ “trẻ trâu” đúng thời.
Còn giờ, cắt ngắn gọn gàng, trang phục đơn giản trông khác quá nhiều.
nên cậu không nhận ra cũng là điều dễ hiểu.
Dọn dẹp xong phòng, tôi Tạ Tầm ra ngoài ăn.
Nhưng cậu không có khẩu vị, ăn vài miếng rồi buông đũa.
Cũng hiểu thôi gia đình gặp biến cố, tâm trạng chắc chắn chẳng khá gì.
Nhưng mấy ngày liền đều như vậy, trông cậu gầy đi rõ rệt.
Tôi bắt đầu lo, nên kéo cậu đi ăn ở một nhà hàng Tây.
Giá tầm trăm mỗi người, tôi gọi cho cậu phần bít salad.
Tạ Tầm ăn vài miếng, bỗng nhiên mở miệng:
“Tôi từng đến đây rồi.”
Tôi khựng lại không ngờ cậu vẫn nhớ.
Hồi đó mọi người hay trêu cậu ngốc, lắm tiền, bày vẽ.
Nhưng được cậu mời hoài, cũng thấy ngại, nên bắt đầu chủ động mời ngược lại.
Hôm tôi nhận được lương làm thêm, tôi cũng tham gia cùng đám bạn, chọn kỹ càng nhà hàng này.
Không ngờ cậu lại nhận lời.
Tạ Tầm khi ấy tính cách lạnh nhạt, bị hỏi mãi thì bực, liền nhắm mắt chỉ một người:
“Cậu đi tôi, một lần thôi. Những người khác đừng phiền tôi nữa.”
Người may mắn trúng tuyển ấy là tôi.
Lúc đó, phần bít trên bàn được Tạ Tầm ăn không chừa miếng nào.
Cậu nhận xét:
“Đầu bếp ở đây tay nghề không , không khác gì mấy chỗ tôi hay ăn. Tôi khá .”
Câu khen ấy khiến tôi không kìm được mà bật cười.
Aladdin mời được thần đèn ăn một bữa, tất nhiên rất vui.
Nên khi thấy Tạ Tầm giờ chán ăn chán sống, tôi tự nhiên nghĩ đến nhà hàng đó.
Như thể thời gian ngược, cách bốn năm, vẫn là chỗ ngồi ấy, vẫn là người ấy.
Tạ Tầm có vẻ ăn ngon hơn, giống như bốn năm trước…
Bít salad vẫn ăn trơn: “Ngon lắm, tôi .”
Tôi mỉm cười, định đứng dậy đi tính tiền..
Sau lưng chợt lên giọng Tạ Tầm:
“Cậu quen tôi cũng tôi là .”
Giọng cậu thản nhưng chắc chắn:
“Tấm ảnh trên bàn học người trong khung là tôi, đúng không?”
Tối đó, nhóm lớp sôi sục như cái chợ:
“Nghe nói nhà Tạ Tầm phá sản rồi, hôn ước của cậu ta Từ Thiên Thiên còn giữ không?”
“Chắc chắn là không rồi, trước kia là môn đăng hộ đối, nhưng giờ là trai nghèo mơ tưởng gái nhà giàu, có ngốc mới tiếp tục yêu nhau.”
“Xin lỗi nhé, lần này các cậu đoán sai rồi, tiểu thư nhà họ Từ thật sự là người nặng tình đó dù Tạ Tầm có trắng tay cô ấy cũng không rời không bỏ, cô ấy còn đang nhắn bạn bè hỏi tin tức khắp nơi kìa!”
Quả nhiên, trong danh sách bạn bè của tôi, cũng hiện lên một lời mời kết bạn mới chính là Từ Thiên Thiên.
Tôi còn đang lưỡng lự có nên đồng hay không, thì cửa phòng lên tiếng gõ khẽ.
“Hết dầu gội rồi.”
Tạ Tầm còn ướt, đứng tựa vào khung cửa nhìn tôi.
Từ sau bữa cơm hôm trước, cái vỏ thản giữa chúng tôi đã bị trần.
Cậu đã nhận ra bức ảnh đó. Cũng nhận ra tôi.
May mà cậu chẳng nói gì thêm, cũng không hỏi tại sao tôi lại đặt tấm ảnh chụp chung ở ngay bàn học.
Giờ đây, từng giọt nước lăn xuống từ chân mày cậu, đôi mắt đen sâu lặng, dịu dàng đến kỳ lạ.
Tôi không dám nhìn thẳng, chỉ vội túi đồ vệ cá nhân đã chuẩn bị sẵn:
“Lúc nãy quên cậu, trong đây có sữa tắm, bàn chải, đủ cả.”
Tôi vẫn còn hơi rối vì lời mời kết bạn của Từ Thiên Thiên, lòng như bị trộn lẫn.
Bỗng sau tai lên một tiếng tách! Tạ Tầm búng tay.
Tôi ngẩng đầu hoang mang, thấy cậu đang mở túi đồ, chỉ vào trong.
Từ khi gặp lại đến giờ, cậu luôn trầm lặng lạnh nhạt…
Vậy mà lúc này, trong giọng nói lại như có một tia cười nhẹ:
“Bà chủ , nhân viên nhà chị xài dầu gội Kérastase luôn ?”
Trong lòng tôi, Tạ Tầm luôn là một người không giống tôi.
Cái “không giống” ấy rất khó diễn tả, nếu buộc phải nói thì…
Là tôi có thể ăn cơm bụi ven đường, còn cậu thì không.
Tôi có thể mặc áo thun chín chín, còn cậu thì không.
Nhưng nói ra lý do ấy thì thật buồn cười, nên tôi bịa bừa một câu:
“Thường ngày tôi cũng dùng loại đó, tiện thể mua luôn cho cậu.”
nói xong là tôi hối hận ngay.
Trước đó Tạ Tầm có giúp tôi thùng đồ, chắc chắn đã thấy rõ trong đó toàn là mấy chai Rejoice màu xanh lè.
Lời nói dối này dễ dàng bị trần.
Nhưng Tạ Tầm không phải kiểu người làm người khác xấu hổ.
Cậu chỉ “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng chấp nhận lời giải ấy.
Giống như năm lớp mười hai, khi tôi đến kỳ, bị dính m.á.u vào quần, nam trong lớp cười nhạo tôi.
Tạ Tầm đột ngột đứng dậy, đ.ấ.m cho thằng đó một trận.
Bị bắt lên bục cờ trước toàn trường kiểm điểm, cậu chỉ thờ ơ nói:
“Em thấy ngứa mắt, nó ồn quá, làm phiền giấc ngủ của em.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương