Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cậu đáp:
“Không phải.”
Tôi nói:
“Vậy tôi cũng không phải. Dù không có tiền ấy… tôi vẫn đưa cậu về.”
Tạ Tầm nhìn tôi lâu, rồi bỗng nói:
“Lá thư đó, không phải viết cho ấy.”
Đây là lần thứ cậu nói câu này.
mạng, chủ đề về này ngày càng bùng nổ.
nhiều người tràn vào weibo Thiên Thiên để an ủi, đồng thời gọi tên Tạ Tầm giục cậu xin lỗi lại bên Thiên Thiên.
Khi dư luận đến đỉnh điểm, Tạ Tầm lập một tài khoản weibo, chỉ đăng đúng một câu:
“Lá thư chưa gửi, tôi đã cất giấu suốt bốn năm.”
Kèm một bức ảnh.
không phải ảnh Thiên Thiên.
Mà là một tấm hình chụp chung phông nền là sân cấp ba.
Nam sinh tóc lạnh lùng nhìn về phía ống kính.
Còn lưng cậu, là một gái mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa thấp, vừa ngẩng đúng khoảnh khắc đó.
Cái máy ảnh ghi lại khoảnh khắc ấy, rửa ra bản.
Một tấm tôi kẹp vào sổ , cẩn thận mang đại học về cho đến tận lúc tốt nghiệp.
Tấm còn lại, chủ nhân rong ruổi khắp đại dương, cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Không lạ khi Tạ Tầm nhận ra ngay bức ảnh bàn học tôi.
Vì cùng một tấm hình… cậu ấy cũng đã lặng lẽ giữ suốt nhiều năm.
Thiên Thiên xoá weibo, cũng nhanh chóng rút khỏi nhóm .
Nhóm không còn náo nhiệt trước. Mãi về mới lác đác vài tin nhắn xin lỗi.
mạng, mọi lời bàn tán cũng dần lắng xuống.
Gia đình bên ngoại Tạ Tầm có nền tảng vững mạnh, mẹ cậu là con một, nên cậu là người thừa kế duy nhất.
Việc nhà họ Tạ phá sản, thật ra chẳng ảnh hưởng nhiều đến cậu.
Thiên Thiên lấy trộm bức thư ấy, muốn dùng dư luận ép Tạ Tầm lại.
Đáng tiếc… cuối cùng cũng không thành công.
khi ông ngoại Tạ Tầm qua đời, cậu phải vào Nam tiếp quản công ty bên đó.
Tôi đưa cậu ra sân bay. Trước khi vào cửa kiểm tra, cậu nhìn tôi:
“Một tháng , cậu tới đây đón tôi trở về chứ?”
Tôi gật .
Tạ Tầm khẽ cười nụ cười dịu dàng:
“Cảm ơn cậu.”
một tháng , cậu không xuất hiện.
đường ra sân bay, Tạ Tầm gặp tai nạn giao thông, được đưa vào viện cấp cứu.
Khi tôi lảo đảo chạy đến bệnh viện, chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt cậu.
Bác sĩ nói phải có người nói cậu, dẫn dắt ý thức lại.
Chỉ cần tỉnh lại… thì không nguy hiểm đến tính mạng nữa.
nếu cứ ngủ mãi, có thể… không bao giờ tỉnh lại.
Tôi bên giường bệnh, giọng khẽ khàng:
“Tạ Tầm.”
Cái tên ấy bật ra khỏi môi tôi, mang chút xa lạ ngại ngùng.
Tôi ít khi gọi tên cậu.
Hồi cấp ba, bạn bè đặt biệt danh cho cậu là “bảng một”.
Tôi cũng học gọi thế kể cả khi trò trong nhóm , cũng chỉ dùng biệt danh đó.
tôi lúc ấy, học hành kiếm tiền là việc duy nhất đáng quan tâm.
Ban tôi không có điện thoại, cũng không rành mấy về mạng xã hội.
thưởng cho học sinh đạt top 10 mỗi kỳ thi.
Hạng nhất được iPhone, hạng là máy nghe nhạc mp3, hạng ba là tai nghe…
Lần đó tôi thi không tốt, chỉ được hạng .
khi về, bàn lại có một chiếc điện thoại:
“Bảng một nhà tặng đấy. Ghê chưa, phát một lúc mười cái luôn.”
Trong mắt bạn bè, Tạ Tầm là người nể trọng học sinh giỏi.
Mỗi kỳ thi, cậu đều hào phóng tặng thưởng nhà tư thiên thần.
“Tôi nhớ có lần tổ chức đi học ngoại khoá, mỗi người phải đóng 800 tệ. Tôi là người duy nhất không đăng ký.”
đó, giáo viên chủ nhiệm bỗng tuyên bố: chuyến đi miễn phí.
Vì Tạ Tầm, tôi được chạm vào quá nhiều thứ không thuộc về , được thực hiện quá nhiều điều ước xa xỉ.
Chuyến đi hôm đó, có lẽ là cờ Tạ Tầm cạnh tôi.
Mấy bạn xung quanh đều rôm rả trò , chỉ chỗ bọn tôi là im lặng.
Tạ Tầm đeo tai nghe nghe nhạc. Xe lắc lư qua đoạn đường đá, tim tôi cũng rung từng nhịp.
Lúc về, thầy bảo ai đâu thì lại cũ.
Tôi xe sớm, dùng khăn ướt lau sạch chỗ cho Tạ Tầm.
Khi phát nước, tôi nhận lấy, mở nắp xong mới đưa cho cậu.
Tạ Tầm trầm mặc bấy lâu, bỗng cất tiếng hỏi:
“Cậu đang làm gì vậy?”
Cậu hẳn thấy khó hiểu, mà sự khó hiểu ấy đến đỉnh điểm là khi thấy tôi vô thức che ô cho cậu lúc xuống xe.
“Lâm Chiêu Huỳnh, cậu không xem tôi là bạn học bình thường phải không.”
Cậu nhận lấy ô, đưa tôi về ký túc xá, cúi nhìn tôi, nói thẳng:
“Cậu đối xử tôi khác mọi người, cậu quan tâm tôi hơn, chăm sóc tôi nhiều hơn.”
Tôi không nhớ lúc đó đã nói gì, chỉ nhớ là cười trừ đông:
“Dù gì cậu cũng là bảng một mà, lỡ có gì, cả xé xác tôi mất.”
… không phải vì vậy.
Không phải vì biệt danh.
Nắng len qua cửa kính, rải ánh nhẹ nhàng trong căn phòng bệnh trắng xóa.
Tôi nắm lấy Tạ Tầm, thì thầm:
“Ừ. Cậu luôn đặc biệt tôi, … hình tôi luôn cảm thấy mềm lòng cậu nữa.”
Lúc tốt nghiệp, tôi đã mua một quyển lưu bút.
Tôi vốn sống khép kín, chẳng thân mấy ai, vẫn tiết kiệm mua cuốn lưu bút hot nhất ngoài cổng .
Tôi mời từng người ghi lời chúc.
Tờ Tạ Tầm, tôi kẹp vào giữa những trang trống, nhiều năm mới lật ra xem lại.
Cậu viết:
“Lâm Chiêu Huỳnh cậu nghiêm túc, kiên định, là gái thông minh chăm chỉ nhất . Nhất định thi đậu vào ngôi thích nhất.”
Tôi khẽ chạm vào gò má Tạ Tầm, nói nhỏ:
“Vậy… gái mà cậu nói đến… là tôi đúng không? Lá thư đó, cũng là viết cho tôi, đúng không?”
Tiếng máy giám sát đột nhiên vang , nhịp tim nhảy loạn.
Tiếng bước chân bác sĩ, y tá gấp gáp chạy đến xa.
Người nằm bấy lâu giường bệnh khẽ mở mắt.
tôi bị nắm chặt lại.
Đôi mắt Tạ Tầm sáng hơn cả ánh nắng ngoài cửa sổ.
Tôi mím môi nở nụ cười, má lúm lấp ló nơi khoé miệng.
Thần đèn à thần đèn cậu là người mạnh mẽ vạn năng nhất thế gian này.
Chỉ là… cậu không hề biết rằng, trong cái mùa hè rực nắng ấy…
Người rung động chưa bao giờ chỉ có một cậu.
– HẾT –