Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 11

Một giọt nước mắt của anh ta rơi xuống mu bàn tay tôi, đôi tay đã lạnh cóng đến đỏ ửng.  

Chỉ một giọt, mà nóng bỏng đến kinh người.  

Tôi cũng cảm thấy tim mình như thắt lại, trước mắt dần trở nên mơ hồ.  

Phải rồi, “như trước kia”…  

Nếu không có kiếp trước, có lẽ tôi đã mềm lòng rồi.

Nhưng bây tôi hiểu rõ, nếu quay với anh ta, chẳng phải chỉ là lặp lại bi kịch sao?  

Vậy thì những tôi đã đấu tranh, đã không cam lòng, rốt cuộc có ý nghĩa ?  

Chỉ đổi lấy quan tâm của một người đàn ông thôi sao?  

Tôi nghẹn giọng, nhưng vẫn không muốn dừng lại.  

“Trình Thế Ngọc, thật ra từ đầu đến cuối, anh chưa từng thật lòng yêu tôi.”  

Trình Thế Ngọc nhắm mắt, hít sâu một hơi, cuối cũng từ từ buông tay.  

Lý Hiểu Ngọc bước tầng, liền bắt gặp cảnh tượng Trình Thế Ngọc với dáng vẻ yếu đuối hiếm thấy.  

Cô ta vốn dĩ đã có ý với anh ta, khó khăn lắm gặp được một , vậy mà lại nhìn thấy anh ta tôi cho uất ức!  

Thế là Lý Hiểu Ngọc chẳng buồn suy nghĩ, lập tức lớn tiếng trách móc:  

“Tống Minh Kính! Đồng chí Thế Ngọc coi trọng cô như vậy, sao cô có đối xử với anh ấy như thế!”  

Tôi phản ứng nhanh, thu lại biểu cảm, sắc trở nên lạnh lẽo như một con búp bê sứ không chút cảm xúc.  

Tôi lạnh nhạt nói:  

“Bạn học Lý, xin hãy thận trọng lời nói. Chưa từng trải qua nỗi khổ của người khác, đừng tùy tiện khuyên người ta phải lương thiện.”  

Lý Hiểu Ngọc còn định nói tiếp, nhưng lại Tưởng Minh Minh chặn họng lập tức.  

“Này, Lý Hiểu Ngọc, trước ở ga tàu cô thấy chưa đủ mất sao? Chuyện nhà người khác mà cô cứ thích xen vào vậy? Thích dâu nhà họ Trình đến thế à?”  

Lý Hiểu Ngọc nói đến mức đỏ bừng.  

Các viên xung quanh cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.  

Tôi không tâm thêm , chỉ khẽ thở dài, lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho anh ta, sau đó quay trở phòng.

18

Tại Học viện, tôi theo học nhiều môn như hóa học, vật lý, kỹ thuật động lực…  

Lúc nhập học, tôi còn chưa theo kịp, thường xuyên phải tìm Vương Chi Hoa Giang Lễ Diệp thảo luận.  

Nhưng bây , tôi đã có suy luận, vận dụng linh hoạt.  

Hôm nay, trong học vật lý, giáo sư đưa ra một bài toán khó, mà trùng hợp lại đúng vào phần sở trường của tôi.  

Nhìn quanh lớp, ai nấy đều vò đầu bứt tai, hí hoáy viết mà vẫn chưa ra kết quả, tôi dứt khoát giơ tay bước bảng.  

Bài giải của tôi vô lưu loát, từ trên xuống dưới, kín hết cả bảng đen.  

Khi quay xuống, tôi còn được ánh nhìn kinh ngạc của giáo sư một câu khen ngợi:  

“Một cô gái phương Đông thông minh.”  

khoảnh khắc ấy, ký ức trung học chợt ùa .  

Tôi khi đó cũng chăm chỉ thông minh, học phụ giúp việc nhà, nhưng thành tích lúc cũng đứng đầu.  

nhiều bài toán khó trong trường, ra đều do tôi giải ra trước.  

Nhưng tôi luôn mỉm cười, khẽ đẩy Trình Thế Ngọc một cái, anh ta bảng trình bày lời giải.  

Ký ức bất ngờ này khiến Trình Thế Ngọc cảm thấy hụt hẫng.  

Tôi vốn dĩ không chỉ có thân phận “vợ của Trình Thế Ngọc”.  

Bây ra điều này… có phải đã quá muộn rồi không?  

Giữa các du học , luôn có những dự án nghiệm liên trường đặc biệt.

Câu “oan gia ngõ hẹp” quả chưa bao sai, đây đã là thứ hai Lý Hiểu Ngọc xếp chung nhóm với tôi Tưởng Minh Minh.  

Dù tính cách cô ta có phần đáng ghét, nhưng không phủ năng lực chuyên môn của cô ta xuất sắc.  

Ba người phối hợp với nhau, dễ dàng hoàn thành phần mở đầu của nghiên cứu nghiệm này.  

Tôi chân thành khen ngợi:  

“Đồng chí Hiểu Ngọc, cô giỏi thật đấy, nền tảng vững chắc quá!”  

Lý Hiểu Ngọc không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy, nhất đỏ , nhưng vẫn cố chấp nói:  

“Xì! Đừng tưởng tôi muốn lành với cô nhé, tôi chỉ muốn mang vinh quang cho đất nước thôi!”  

Tưởng Minh Minh nhìn bộ dạng vênh váo của cô ta, không nhịn được mà phản pháo:  

“Lý Hiểu Ngọc, sao cô cứ thế nhỉ? được khen một câu mà cái đuôi đã vểnh tận trời rồi!”  

“Cô… cô…!” Lý Hiểu Ngọc tức đến mức nghẹn họng, nói không nên lời.  

Tôi thản nhiên lắc đầu:  

“Không sao cả. Chúng ta chỉ là bạn học, không cần ai phải hiểu ai.”  

……

Xong việc, tôi đeo túi định đi.  

trước Tưởng Minh Minh đề nghị tặng một đôi tay cảm ơn anh ấy, cuối tôi cũng tranh thủ gian xong.  

Hôm nay cũng hay rảnh rỗi, có tiện đường ghé qua trạm gác.  

bước ra khỏi phòng thí nghiệm, tôi liền Trình Thế Ngọc chặn lại.  

Tôi cau mày nhìn anh ta, nghĩ thầm người này yên phận được một gian, sao lại bắt đầu rồi?  

Trình Thế Ngọc cảm thấy, mối liên hệ giữa anh ta tôi dường như chỉ còn dựa vào chút nhung nhớ trong lòng mình.   

Anh ta ghét cái cảm giác bận tâm vì một người như thế này.  

Nhưng nếu cả chút nhớ thương này cũng không còn, thì giữa họ chẳng còn chút khả năng .  

Những qua, Trình Thế Ngọc phát hiện tôi cũng ngồi đan tay, đó là một đôi tay nam.  

Anh ta cảm thấy loại việc thêu thùa này có một thứ ma lực kỳ lạ, khiến anh ta nhìn thấy chút bóng dáng của tôi trước.  

Có lẽ anh ta đã quan sát kỹ, cho rằng bên cạnh tôi hoàn toàn không có người đàn ông khác, ngoại trừ anh ta.  

Nhìn tay đã hoàn thành, vậy mà tôi lại chẳng có chút động tĩnh .  

Cho nên hôm nay xảy ra cớ như vậy, đúng thật là tự trát vàng .

Tôi nhìn anh ta, tự dưng thấy anh ta giống hệt một đóa hướng dương rạng rỡ đang vươn phía mình.  

Giây tiếp theo, liền nghe thấy giọng điệu đầy chắc chắn của anh ta:  

“Minh Kính, em xong tay rồi, sao còn chưa tặng cho anh?”  

Giữa bộn bề của cuộc sống, tôi không còn quá nhiều oán hận với Trình Thế Ngọc , nhưng cũng chẳng xem là thân thiết .  

tay?” Tôi nhíu mày, thoáng ngạc nhiên, sau đó vỡ lẽ.  

“À… cái đó không phải tặng anh.” 

Trình Thế Ngọc mấp máy môi, nhất chẳng biết nói .  

Tôi cảm thấy tình huống này hơi buồn cười, khóe môi cong :  

“Tôi có việc gấp, đi trước nhé.”  

Nói xong, tôi liền vội vã rời đi, không hề nhìn anh ta thêm một .  

gian quý giá, phải lo chuyện quan trọng trước.  

Tôi vội vàng chạy đến trạm gác trên con đường dẫn tới thư viện.  

Bên trong toàn là những bộ cảnh phục đen, nhưng chẳng thấy bóng dáng người mà tôi muốn tìm.  

Một đàn ông người Nga có vẻ quen chủ động tiến đến cửa sổ, hỏi:  

“Cô gái, cô tìm ai?”  

Đôi mắt của tôi trong trẻo thẳng:  

“Tôi tìm một viên cảnh sát người Hoa…”  

Còn chưa nói xong, người đàn ông kia đã lập tức hiểu ra, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý pha chút trêu chọc.  

“Ồ, tôi là bạn phòng của anh ấy, cô cứ giao cho tôi đi.”  

19 [Góc kể Kỷ Hành ]

Buổi tối, trong ký túc xá quân .  

“Hành , có một cô gái phương Đông xinh đẹp gửi tay cho cậu đây!”  

Cửa phòng bật mở, gió lạnh ập vào, người được gọi là Kỷ Hành quay đầu lại.  

cơ, lại à?” Giọng điệu có phần bất mãn.  

Ở trường quân Nga có quy định phục vụ cộng đồng, viên phải hỗ trợ giữ gìn trật tự đường phố.  

Bạn phòng của anh có lịch trực khác nên những gần đây, chuyện đồ giúp anh đã chẳng còn xa lạ .  

Dù sao thì… Kỷ Hành vốn là một người đàn ông phương Đông có ngoại hình cực kỳ xuất sắc.  

Lúc vào trường, không ít người nghĩ rằng anh chỉ là một bình hoa di động, chỉ có vẻ ngoài mà chẳng có lực.  

Nhưng theo gian, ai cũng ra người này không chỉ học giỏi mà còn chưa từng thua trong các trận đấu đối kháng hay khống chế đối phương.  

Thậm chí cả huấn luyện viên đặc biệt cũng phải đấu ngang tài ngang sức với anh.  

Mỗi khi có nhiệm vụ đặc biệt, anh luôn là người xông pha đầu tiên, dũng cảm mưu lược.  

Một người xuất sắc như vậy, dù ở một quốc gia có tinh thần chiến đấu mạnh mẽ, cũng vẫn được săn đón.  

dĩ nhiên, càng được phụ nữ yêu thích hơn.  

Có người từng đếm thử, nếu anh nhiệm vụ giữ trật tự, trong một có tới bốn mươi cô gái bắt chuyện, không ít người còn nhón chân định hôn anh. 

Tùy chỉnh
Danh sách chương