Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/804ct2LVEI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chàng ngồi trở lại sau án thư, lần nữa cầm lấy một quyển công văn, điệu bình thản như đang nói về thời tiết hôm nay:
“Ta nói, đem mấy thứ thủ đoạn của nàng, dạy cho ta.”
Ta hoàn toàn ngây người.
Đây là loại tình huống gì? Một nam nhân, quan lớn triều đình, lại muốn học mưu kế tranh sủng của nữ tử hậu ?
“Chàng không phải bị Thái tử đập cho hỏng đấy chứ?” Ta buột miệng thốt ra.
Sắc mặt chàng thì đen thêm ba phần, quyển công văn trong bị chàng siết tới kêu răng rắc.
“Thái tử chỉ có dũng mà chẳng có mưu, chẳng đáng ngại. Nhưng sau lưng hắn là hoàng hậu và cả nhà họ Vương.”
Chàng hít sâu một hơi, nén giận nói: “Ta ở triều trung cơ sở còn mỏng, nếu cứ cứng rắn đối , khác lấy trứng chọi đá.”
Ta khái đã hiểu được ý tứ của hắn.
Hắn đây là muốn… “đi đường vòng cứu nước”?
“Nhưng… những thứ ta học đều là thủ đoạn của nữ nhân, không đủ khí.”
Ta có chút do dự, “Đem ở triều đình, chỉ e không hợp phép.”
“Hợp hay không, thử mới .”
Hắn ngẩng nhìn ta, ánh mắt sắc bén, “Sáng nay chẳng phải nàng rất thành công ư?”
Ta: “…”
Quả nhiên chẳng nói lại hắn.
Thấy gương mặt tuấn tú kia viết đầy hai chữ “khát ”, lòng ta bỗng cảm thấy… chuyện hình như cũng khá thú vị?
Đem hết những gì ta khổ học cả đời, truyền dạy cho vị phu quân oan nghiệt , để hắn ra triều đình mà… “tranh sủng”?
Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy chấn động lòng người.
“Được!”
Ta đập đùi một , “Ta dạy! Nhưng mà… học phí tính sao?”
Phó Diễn nhướn mày:
“Cả hậu Phó phủ giao cho nàng quản, tiền tháng tuỳ nàng định, học phí ấy… đủ chưa?”
“Thành giao!”
Thế là, đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, liền trong một bầu không khí quái lạ đến cực điểm, biến thành học thứ nhất của lớp “đấu đá hậu nhập môn”.
Ta bưng ghế con ngồi đối diện hắn, hắng một , bày ra tư thái của mẫu thân năm xưa lúc dạy.
“Phó Đồng học, hôm nay chúng ta học bài thứ nhất, cũng là trọng nhất — là: Giả .”
Phó Diễn vẻ mặt nghiêm túc, trải giấy tuyên, chấm mực sẵn sàng ghi chép. Dáng vẻ ấy, nếu không , còn tưởng hắn đang nghe Thái phó học.
Ta nhịn cười, tiếp tục nói:
“Tinh túy của giả , không phải thật , mà là khiến người khác cho rằng ngươi , từ đó sinh lòng mềm mỏng, cảnh giác hạ thấp, thậm chí nảy sinh ảo giác ‘hắn đáng thương quá, ta phải che chở cho hắn’.”
“Hành cụ thế ?” – Hắn hỏi.
“Vấn rất hay!”
Ta búng một , “Trước hết, là ánh mắt. Phải học cách để ánh mắt nói thay . Nhìn kỹ nhé.”
Nói xong, ta liền thị phạm ngay tại chỗ.
Ta cụp mí mắt xuống, hàng lông mi dài rũ xuống tạo thành một mảng bóng mờ, khi ngẩng lên, trong mắt đã ngấn nước, sóng mắt lung linh, như chứa đầy ủy khuất nhưng lại kiên cường chẳng chịu rơi lệ.
Ta nhìn hắn, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Phó Diễn cầm bút, khựng lại.
Hầu kết khẽ động, ánh mắt né tránh, không dám nhìn ta.
“Khụ.”
Hắn khẽ ho một tiếng, dời mắt đi:
“Đã hiểu. ánh mắt truyền đạt cảm xúc, tạo cảm giác tổn thương.”
“Trẻ nhỏ có thể dạy!”
Ta hài lòng gật .
“Kế tiếp là bước hai: ngôn ngữ thân thể. Tỷ như khi bị trách mắng, chớ vội biện minh, phải lập phản xạ lùi nửa bước, thân thể co lại, hai xoắn vào nhau, tạo cảm giác đuối, như thể bị dọa đến phát run.”
Ta vừa vừa diễn, cả người co rúm, run lẩy bẩy như cún con trong mưa.
Phó Diễn nhìn ta, khoé môi khẽ giật.
“Sau đó là bước ba, cũng là then chốt: thoại.”
Ta hạ thấp , nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ, ngàn lần chớ nói ‘ta không sai’, mà phải câu hỏi ngược và câu khẩn.
Ví như, ‘Chẳng lẽ… thật là lỗi của ta sao?’ hoặc ‘Xin người, đừng đối xử với ta như …’ – âm điệu phải nhẹ, phải run, tốt nhất là mang chút nghẹn ngào.”
Nói xong, ta chờ đợi nhìn hắn:
“Thế , học được chưa? , luyện một lần ta xem.”
Phó Diễn: “…”
Hắn nhìn ta, lại nhìn bút lông cùng giấy tuyên trong , vẻ mặt tuấn tú bày ra biểu cảm… cực kỳ khó mà nói rõ bằng .
Bảo một vị nam nhân tám thước, khí thế hai trượng tám, mặt lạnh quan viên… học kiểu nũng uỷ khuất như tiểu nữ tử?
Thật … đẹp đến mức ta không dám nhìn.
05
Sáng hôm sau, Phó Diễn mang một khuôn mặt còn ủy khuất hơn ta đi thượng triều.
Ta ở nhà bồn chồn lo lắng, lòng dạ rối như tơ vò.
Nếu hắn học chưa tới nơi tới chốn, lên triều đình vẽ hổ thành chó, bị xem là óc có vấn đề mà bị đuổi ra khỏi cung, thì chẳng phải ta trở thành tội nhân thiên cổ ư?
Ta đứng ngồi không yên chờ suốt sáng, vừa quá ngọ, quản gia đã vui mừng hớn hở chạy vào báo tin mừng:
“Thiếu phu nhân! Tin hỉ! Thiếu gia… thiếu gia đem Thái tử hạ chọc đến khóc rồi ạ!”
Ta: “?”
Quản gia thở hổn hển một hơi, lại tiếp :
“Sáng nay trên triều, Thái tử lại lấy chuyện lương thảo của quân biên cương ra để gây khó dễ cho thiếu gia. mà thiếu gia một câu cũng không nói, chỉ đỏ hoe vành mắt, đứng yên tại chỗ, bộ dạng như thể tâm can muốn vỡ vụn.”
Trong ta lập hiện lên toàn bộ tình cảnh.
“Rồi sau đó thì sao?”
“Sau đó Thái tử hạ nói một câu, thiếu gia liền run nhẹ một ; Thái tử vừa nâng , nước mắt thiếu gia đã rơi! Một màn kia, quả thực là ‘lệ đẫm hoa lê’, người nghe thì thương tâm, kẻ thấy liền nhỏ lệ!”
…“Lệ đẫm hoa lê”? từ kiểu đó sao?
“Cuối cùng đến cả bệ hạ cũng không nỡ nhìn thêm, mắng Thái tử một trận ra trò. Nói hắn là hoàng huynh, mà chẳng có nửa phần phong thái huynh trưởng, chỉ ức hiếp đệ đệ.
Rồi liền phạt ba tháng bổng lộc của Thái tử, tất cả đem thưởng cho thiếu gia ta để bù đắp tinh thần!”
Ta đứng trân một hồi, cứng họng chẳng thốt nên .
… là… thành công thật rồi sao?
Những chiêu trò hậu mà ta từng để đấu đá với các tỷ muội, mà lại đem Thái tử hạ tại thượng đánh bại trên triều?
Thế gian … phải chăng quá ư là huyễn hoặc?
Tối đến, Phó Diễn trở về, thần thái sáng láng, mỗi bước đi đều mang gió mát.
Hắn đặt một chiếc hộp gấm nặng trĩu trước mặt ta, bên trong toàn là vàng bạc châu báu do hoàng thượng ban thưởng.
“Đây là học phí của nàng.”
Hắn nhìn ta, trong mắt mang một tia sáng kỳ dị.
Ta nhìn hắn, bỗng thấy… vị nam nhân , hình như cũng không đáng ghét như tưởng.
“Bất quá…” Hắn bỗng hạ , “Hôm nay diễn quá sâu, khóc đến mức thiếu dưỡng khí, lúc hồi phủ suýt nữa ngã ngựa.”
Ta: “…”
“Lớp học đấu đá hậu ” thứ hai, dưới yêu mãnh liệt của Phó nhân, đêm ấy lập khai .
Chủ đề học hôm nay là — “ thế để nói xấu một cách thanh tao”.
“Tiến gièm pha, tục gọi ‘mách lẻo’, là một môn nghệ thuật.”
Ta gác chân, nhẩn nha nhấm nháp hạt dưa, nói.
“Tinh túy có ba điểm: một là chọn thời cơ chuẩn; hai là mượn đao giết người; ba là… để kẻ bị hại chết mà không còn chứng cứ.”
Phó Diễn viết như bay, còn chăm chú hơn cả học trước.
“Ví dụ nhé.”
Ta nhè vỏ hạt dưa, nói:
“Chàng muốn hạ thủ Thượng thư bộ Lại – Vương nhân, thì chớ có trực tiếp ra mặt bêu xấu với hoàng thượng. là hạ sách.”
“Thế thì nên sao?”
Hắn thật tâm học.
“Chàng phải trước mặt mọi người, khen hắn một trận tơi bời. Khen hắn thanh liêm trực, áo vải gió sương, là gương mẫu của trăm quan.”
Phó Diễn nhíu mày: “Vì sao?”
“Chàng ngốc à?”
Ta liếc hắn một , “Chàng nâng hắn càng , khi rơi xuống càng đau! Đây gọi là ‘muốn đoạt trước, phải cho trước’. Chàng đội cho hắn chiếc mũ vĩ , rồi mới ‘vô tình’ tiết lộ một hai chi tiết nhỏ nhoi.”
Ta ghé sát tai hắn, hạ thần bí:
“Thí dụ, Chàng có thể nói với hoàng thượng: ‘Vương nhân quả là thanh liêm quá mức.
Nhi thần nghe nói trong nhà đến xì dầu cũng mua chẳng nổi, mấy hôm trước phu nhân ông ấy còn phải đem trâm vàng đi cầm đấy… thật khiến người đau lòng.’”
Mắt Phó Diễn lập sáng như sao.
“Mượn miệng người khác, ngầm ám chỉ hắn tham nhũng. Diệu kế!”
“Đó chỉ là tầng sơ nhập.”
Ta kiêu ngạo hếch cằm, “ thủ thật , là giết người mà không để lại vết.”
Nửa canh giờ sau, ta từ “lợi dụng dư luận tạo thế” đến “bố trí bẫy ”, lại từ “ sao so sánh dìm hàng” nói tới “tu dưỡng cơ bản của trà xanh”, đem hết những tuyệt kỹ tích góp suốt mười lăm năm trong kho tàng hậu mà truyền thụ toàn bộ.
Phó Diễn nghe mà mê mẩn, khi thì gật trầm ngâm, lúc lại nhíu mày suy nghĩ, ghi chép không ngừng nghỉ.
Nhìn dáng vẻ học hành tiến kia, trong lòng ta bỗng dâng lên một loại ảo giác.
Như thể ta chẳng phải đang dạy hắn đấu đá hậu …
Mà là đang bồi dưỡng một… quyền thần khai quốc?
06
thật chứng minh: Phó Diễn là loại thiên tài bẩm sinh.
Trên con đường “nội chiến gia đấu”, hắn cứ như cưỡi gió mà tiến, bay vèo vèo không kịp thắng.
Chưa đầy một tháng, hắn từ kẻ thô lỗ chỉ cứng đối cứng, biến thân thành trà nghệ sư tung hoành chốn triều đường.
Hôm nay thì “vô tình” lỡ miệng trước mặt hoàng thượng, nhắc đến việc nhà một ngôn quan tàng trữ sách cấm triều trước.
mai thì lại “ngẫu nhiên” gặp quý phi trong ngự hoa viên, thở dài kể chuyện một vị tướng quân túng thiếu, chẳng đủ ngân quỹ phát áo mùa đông cho binh lính.
Hắn còn học được tinh hoa trong tuyệt học của ta — so sánh dìm hàng.
“Thái tử hạ quả nhiên là nhân trung chi long, thiên tư tuyệt thế, đến những bản sổ phức tạp như thế mà cũng xem hiểu được. Bất tự vi thần đây, ngu muội chẳng bằng, xem suốt ba ba đêm, mới phát hiện thiếu mất năm lượng bạc.”
“Tam hoàng tử hạ thật chí hiếu vô song, thánh thượng yêu ngọc, liền đặc biệt dâng lên khối noãn ngọc hiếm thấy. Còn vi thần, gia cảnh thanh bần, chỉ có thể phúc cho hoàng thượng, nguyện tuế, tuế, tuế.”
Một thời gian, triều đình bị hắn quấy cho gà bay chó sủa.
Những lão quan trơn như chạch, xưa kia vẫn khinh thường hắn, giờ hễ trông thấy liền né sang hướng khác, chỉ sợ bị miệng lưỡi hắn cho “vạ lây”.
Còn Thái tử hạ — đối tượng “quan tâm đặc biệt” của hắn — hầu như cũng bị đến nội thương.
Niềm vui lớn nhất mỗi của ta, là nghe Bạch Thuật báo cáo “chiến tích huy hoàng” của Phó Diễn trên triều.
Mối quan hệ giữa ta và hắn, cũng những “ dạy” quái dị kia, mà dần dần đổi thay.
Hắn không còn ngủ ở thư phòng nữa.
Tuy rằng chúng ta vẫn chia chăn mà nằm, nhưng hắn thường mượn cớ “thỉnh giáo học thuật”, ở lại phòng ta đến tận canh ba.
Đôi khi, đang trò chuyện về âm mưu quyền biến trên triều, lại lạc sang chuyện quá khứ của mỗi người.
Ta mới , hắn vốn chẳng phải hạng người lãnh khốc trời sinh.