Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/709zjps85C
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thiếu gia lại hỏi: “Thế ta?”
Ta ra sức bợ: “Ngài đương nhiên là kim quý ngọc báu, da thịt mịn màng, sao so với đại sư huynh thô ráp kia được.”
Thiếu gia liếc ta cái, hừ lạnh: “Đồ hót.”
Hê, nọt đúng chỗ, tiền công tăng gấp đôi.
Ta tự rằng những lời nọt của mình đã chạm tận đáy lòng thiếu gia, ai ngờ lúc , thiếu gia lại mở miệng hỏi: “Trắng không?”
“Hả? À, đương nhiên là trắng rồi, ngài băng cơ tuyết phu, trắng hơn tỷ tỷ khôi lâu.”
Thiếu gia không tin được mà quay lại, hơi nheo mắt: “Ngươi đi dạo lâu.”
. . . Cái miệng của ta, sao cái gì tuôn ra thế!
“Là đại sư huynh. . .”
“Trừ nửa tháng lương!”
Thiếu gia , thật vô lý! Đi lâu là ta tự bỏ tiền túi, đâu tiêu nửa xu của ngài.
5.
Vì gần đây thiếu gia luôn vô cớ trừ lương của ta, nên ta mặt ủ mày chau, như nuốt phải thuốc nổ . đại sư huynh tránh xa ta, dường như đã nhiều không gặp hắn ta rồi.
Vì thế ta kéo nhị sư huynh đang bước vội lại: “Sư huynh, Minh Phong sư huynh dạo đi làm nhiệm vụ gì , sao cứ như thần long đầu mà không đuôi thế?”
tay nhị sư huynh cầm lệnh phù của Ám Triều , rõ ràng ở đường tử đã .
“Minh Phong? Đi công ở đường tử ở Việt Thành và Giang Thành rồi. Đúng rồi, giờ là ảnh vệ, không rõ , hơn mười trước giang hồ đột nhiên xuất hiện thế lực, chuyên phá đường tử của Ám Triều chúng ta, hai đường tử ở Việt Thành và Giang Thành hai trước đã đánh, Minh Phong dẫn mới đi nối lại mạng lưới tình báo.”
“Hả? Kẻ nào to gan , dám đối đầu với Ám Triều chúng ta? Không đúng, lớn như , sao chẳng nghe thiếu gia nhắc nửa lời?”
Nhị sư huynh nghe , ánh mắt lập tức trở nên ám , dùng vai huých ta: “Phú quý chớ quên nhau. Tiểu sư cứ theo thiếu gia hưởng phúc đi, phát đạt nhớ che chở ta nhé.”
Ta đá bay kẻ toàn nhảm nhí luôn.
Nhắc là tức, phú quý, phú quý cái rắm! Tiền lương trừ sạch!
Vì thế tối đó thiếu gia chưa nghỉ ngơi, ta đã lạnh lùng bay xà nhà, ngay đèn không thèm tắt hắn.
Thiếu gia vốn đã đi bên giường, nghe động tĩnh phía liền ngoảnh đầu nhìn ta hai cái, không ngờ hắn chẳng hỏi gì, tự mình lặng lẽ tắt đèn.
Dưới đôi mắt thị lực cực tốt của ta, nhờ ánh trăng chiếu qua cửa sổ, thiếu gia đứng yên bóng tối lúc, mới xoay giường.
Bên ngoài dường như lại đổ tuyết, ánh trăng phản chiếu trắng bạc, bóng cây loang lổ trên cửa sổ, như rơi xào xạc.
Vài tiếng ho đè nén vọng ra.
mùa đông, thân thiếu gia liền yếu đi, ban sắc mặt đã không tốt, mà ta để hắn tự tắt đèn. . .
Ta thật đúng chẳng phải là !
“Thiếu gia, để ta rót chút ngài.”
Hắn lại ho vài tiếng , thở dốc hồi mới : “Vô Tâm, ta lạnh.”
Ta biết hắn lạnh, chất độc hắn không chịu nổi cái lạnh mùa đông, đại sư huynh đó là cái lạnh như băng tuyết chui vào kẽ xương .
Ta không cách nào, chỉ bay xuống xà nhà, bưng chén nóng thiếu gia đang yếu ớt co ro.
“Thiếu gia, uống chút nóng sẽ bớt lạnh.”
Bàn tay thiếu gia từ dày thò ra, ánh trăng rơi trên cánh tay trắng lạnh của hắn, càng thêm tái nhợt.
Nhưng tay hắn lại vòng qua chén , nắm thẳng vào cổ tay ta.
Hắn : “Vô Tâm, ngươi ấm quá.”
Tay của thiếu gia thật lạnh, như tảng tuyết ngoài sân, lạnh mức khiến ta rùng mình.
Ta cẩn thận đặt chén trà xuống ghế đẩu, dùng bàn tay rảnh rỗi vuốt ve mu bàn tay thiếu gia: “ để ta sưởi ấm thiếu gia.”
Thiếu gia khẽ cười: “Được.”
Ngay đó, ta đã thiếu gia kéo giường. Chỉ trời đất quay cuồng, thiếu gia kéo theo lăn vòng, tấm dày đã phủ . Thân hình gầy guộc lạnh lẽo của thiếu gia quấn lấy ta, từ phía ôm chặt, áp sát vào ta.