Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3: Tình Một Đêm Với Crush

Nhưng có lẽ đã đến lúc tỉnh mộng.

nay tôi không chờ anh tự đi xe buýt về.

Không ngờ lại gặp anh đứng dưới nhà.

Tôi đứng yên, không tiến lên.

Anh bước tới, đứng trước mặt hỏi:

“Sao không đợi tôi?”

Trước câu hỏi, lòng tôi chua xót.

Tôi tỏ vẻ bình thản:

“Lộ tổng, chuyện tối anh say, tôi như từng xảy ra.”

Anh im lặng nhìn tôi.

Tôi cố nén xúc cay cay nơi khóe mắt, cười gượng:

“Anh không cần đắp nữa. Tôi như chó cắn một , tha thứ rồi.”

Lộ Diễm nhíu mày, mặt tối lại.

Nhận ra lỡ , tôi vội giải :

“Tôi không có ý đó… Ý tôi là…”

Tôi cắn môi, quyết nói thẳng:

“Ý tôi là ta là dưng nước lã.”

Nói xong, tôi quay lưng, không nhìn anh thêm.

“Vậy tôi lên nhà trước đây. Lộ tổng, tạm biệt.”

Tôi bước đi.

“Không phải để đắp.”

Tôi khựng lại.

Anh dừng vài giây, rồi nói tiếp:

“Tôi đang đuổi em.”

Từng chữ anh nói vang vang trong tim tôi. Tôi quay lại, không tin tai .

Có lẽ ánh mắt tôi quá mãnh liệt, tai anh đỏ bừng.

Chợt nhớ tới buổi tối .

Khi tôi bảo anh gọi tên , tai anh đỏ ửng.

Và khi tôi khóc, anh bối rối tôi, hôn lên mắt, thì thầm:

“Mộng Mộng, xin lỗi…”

“Anh nói anh đang đuổi tôi?”

Lộ Diễm thở dài, vẻ bất lực:

“Ừ. Có vẻ tôi diễn đạt rõ.”

“Tôi không có kinh nghiệm đuổi con gái. Tôi lên mạng tra họ gì, họ bảo đi dạo và mua sắm nên tôi làm .”

Anh ngừng một lúc:

“Nhưng thấy này chẳng hiệu quả.”

Vừa buồn, tôi bật cười khúc khích.

Không ngờ nghiêm túc như anh có lúc đáng yêu thế.

Lộ Diễm nhìn tôi, vẻ khó chịu vì tôi trêu chọc.

Tôi vội lấy lại nghiêm túc:

“Anh tôi điểm nào?”

Anh trầm ngâm:

“Không rõ. Có thể vì đôi mắt em rất đẹp, hoặc vì giác thoải mái bên em. Tóm lại, tôi muốn thử cùng em.”

Tôi nhớ anh rất hôn mắt tôi.

Thấy tôi nói gì, anh tiếp:

“Tất nhiên em có thể chối. Nhưng tôi vẫn tiếp tục đuổi em.”

Giọng anh không như thương lượng, ngỡ như thông báo.

Tôi không ngờ thầm yêu tỏ tình bất ngờ.

đến việc anh đứng đây nói vậy, tôi đã phấn khích.

Dù anh nói là “thử”, với tính anh, đây không thể là quyết bột phát.

Tôi đồng ý ngay liệu có mất giá không nhỉ?

Hay giả vờ do dự thêm chút?

Không được! Nếu anh đổi ý thì sao?

Lộ Diễm đợi một lúc, thấy tôi vẫn im lặng, trầm giọng:

“Tôi hiểu rồi. Tôi không ép buộc. Nếu hành động tôi gây phiền, nay… ta không còn…”

để anh nói hết, tôi bước tới, lên kiễng chân cổ anh, hôn môi anh, khiến anh ngừng .

Tôi nhận cơ thể anh khựng lại, kết thúc nụ hôn, nhưng anh lại eo tôi sát vào, khiến tôi chủ động trở thành động.

Đến khi thấy như không khí trong đã anh hút cạn, anh mới buông ra.

Tôi thở gấp.

Anh hôn nhẹ lên mắt tôi, rồi chặt:

“Đồng ý rồi đúng không?”

Tôi ngượng ngùng trong vòng tay anh, khẽ đáp:

“Ừm.”

Anh cúi đầu hôn lên trán tôi:

“Vậy ta cứ nhé.”

đó, Lộ Diễm như được “khai sáng”.

Những buổi hẹn của tôi không còn đơn giản là phim hoặc mua sắm, như một cặp đôi bình thường: dạo phố, phim.

Anh thẳng thắn giới thiệu tôi với bạn bè là bạn gái.

tôi còn lén lút tìm góc khuất để trao nhau nụ hôn, cái ngọt ngào.

Cả hai đều hài lòng với mối quan hệ này.

là công việc anh bận rộn, thường xuyên đi công tác, ngắn nhất một tuần, lâu thì cả tháng.

Những ngày anh đi xa, tôi không làm phiền, sợ cho là bám dính.

Ngược lại, anh chủ động liên lạc, nhắn vài câu ngắn rồi kết thúc bằng:

“Chờ anh về, anh đắp cho em.”

Bây tôi mới thấu hiểu, “ đắp” trong anh không mang ý xấu, anh thể hiện tình .

anh thể hiện luôn thẳng thắn và rõ ràng.

Chiếc túi và bộ quần áo vậy. Đó là món quà, không phải để cắt đứt.

này, anh đi công tác hơn một tháng, qua điện thoại không có dấu hiệu về.

“Haizz…” Tôi thở dài với bạn thân qua điện thoại.

trêu:

“Sao thế? Phát bệnh tương tư rồi hả?”

tôi mới hiểu nỗi đau yêu xa.”

“Đừng than nữa. Mạnh mẽ lên tìm anh đi. ta nói, tiểu biệt thắng tân hôn. Cậu cứ đến tìm anh , rồi hai … hí hí! càng thêm khăng khít.”

Tôi nghẹn .

“Sao nào, không phục? Nhớ trước Lộ Diễm say rồi. Lúc tỉnh táo ai biết anh gì chứ.”

Tôi suy một lúc rồi đáp: “Không, cậu nói đúng. Ngày mai tớ xin nghỉ, tìm Lộ Diễm. này nhất làm anh không thể rời xa tớ được.”

“Đúng rồi! Con học trò xuất sắc! Cố lên nhé, tớ chờ cậu thắng trận trở về.”

“Chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ.”

Sáng sau, tôi xách vali, bắt đầu hành trình “quyến rũ” Lộ Diễm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương