Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đó là sự ngây thơ, vụng dại chỉ thuộc về riêng họ.
Còn khi tôi gặp Trần Vận Gia, chuyện như vậy là vấn đề.
Chúng tôi gặp nhau khi đã là con người trưởng thành.
Tôi chạm đến phiên “ngây ngô” của anh.
Bởi vì anh đã dành phần đó một cô gái khác – và giờ đây, anh đang hoài niệm về cô ấy.
Dường như tôi thật sự bị chuyện ám ảnh.
Nên đến , bốn giờ sáng vẫn buồn ngủ nổi.
Tám câu chuyện mà anh buột miệng ra khiến tôi choáng váng, đến tận bây giờ vẫn hoàn hồn.
Tôi rằng giữa chúng tôi lại “bóng hình của người ”.
người nhau rồi đi đến hôn – tôi cứ đó là một quá trình tự nhiên, bình lặng.
giờ nhìn lại, vẻ hề bình lặng như tôi tưởng.
Chỉ là anh giỏi che giấu, còn tôi thì không giỏi quan sát.
Hôm đó, khi tôi phát hiện chữ “song hỷ” được dán khắp nơi, Trần Vận Gia còn tôi:
“Em đang nhìn gì thế? quả mà anh vất vả mấy tiếng làm ra, suýt nữa bị em bỏ qua.”
xem ra anh không tinh tế như tôi vẫn .
Tối đó tôi nhìn anh rất lâu, mà anh hề ra tôi đang đánh giá, suy xét anh.
Trong mắt tôi khi ấy, chắc chắn không còn là tình trọn vẹn.
Nếu thêm gì đó, lẽ là sự sốc và tủi thân.
Chỉ tiếc là anh ra gì cả.
Chuyện không thuộc về tôi tư mà anh :
“ dỗ cô ấy vui, tôi gọi cô ấy là ‘cô tổ’ suốt một tháng.”
Tôi luôn kinh ngạc trước sự “biết cúi đầu” của anh thời trẻ.
Giữa tôi và anh dùng cách giải quyết vấn đề.
Hầu hết cãi vã, chúng tôi đều chọn cách nhanh chóng thúc.
Cả sẽ bình tĩnh phân tích nguyên nhân, đó tìm ra gốc rễ mâu thuẫn.
Gần như rắc rối đều được giải quyết trong vòng một ngày.
Anh sai thì , tôi sai thì .
Vậy mà giờ anh lại tôi biết – trước đây anh không hề xử lý chuyện lý trí và rõ ràng như vậy.
Đến rồi, tôi còn tâm trạng nói đó là chuyện chỉ người trẻ tuổi mới làm.
Ngược lại, tôi bắt đầu ghen tị với phiên “ngây ngô” ấy của anh.
Họ nhau cuồng nhiệt, bồng bột, chịu nhún nhường, thẳng thắn và dữ dội.
Tôi phải thừa – trong lòng tôi đã âm thầm so sánh quá khứ và hiện tại của anh.
Tôi cố tìm một người chiến thắng giữa phiên đó.
Dù trong tám chuyện anh , tôi đã thua một ván, tôi vẫn không cam tâm.
Chuyện năm không thuộc về tôi:
“Cô ấy bảo tôi làm người mẫu cô ấy, mặc thử chiếc áo hở rốn cô ấy thiết kế.”
Tôi cầm điện thoại cười phá lên cùng người .
Nước mắt lại trào ra hay.
Khi ở đó, tôi còn cố gượng cười, không lộ một chút cảm xúc .
[ – .]
giờ đây, xung quanh trống trải, không một bóng người.
Tôi còn bận tâm mấy cột đèn đường kia chứng kiến cả khoảnh khắc huy hoàng và phút giây thất bại của mình.
Anh về chuyện thuộc về tôi:
“Trong căn nhà mới, tôi cô ấy: Vài ngày nữa, đi đăng ký hôn nhé?”
Tôi cuối cùng ra sự khác biệt giữa tôi và cô ấy nằm ở đâu.
chuyện thuộc về tôi – là bước tiến quan trọng trong mối quan hệ của chúng tôi.
Còn năm chuyện của họ – là chuyện đời thường, giản dị, tưởng chừng vô nghĩa.
chính điều bình dị đó lại thấm đẫm trong ngóc ngách cuộc sống của anh.
Nơi không cô ấy, nơi bóng hình cô ấy.
Tôi phải thừa – tôi đã thua.
5 giờ 30 sáng, thêm vài lời chúc lác đác nữa lại đẩy đoạn video lên đầu nhóm chat.
khi đi đến luận cuối cùng, tôi đã không còn sức xem .
Tôi biết, lời anh nói, càng nghe càng lộ ra nhiều câu chuyện phía .
xem đã đủ xé toạc chiếc mặt nạ tôi đeo trên mặt.
Tôi buộc phải so sánh thân mình với một người phụ nữ tồn tại trong quá khứ của anh.
Và tôi lại một nữa thất bại – là thất bại trước trái tim và ký ức của anh.
Chỉ một câu nói của anh khiến tôi ra: cái mà tôi tưởng là tình trọn vẹn, hóa ra anh chỉ trao tôi phần tám.
Trong chuyện nhỏ nhặt, tôi thắng thế.
Vì vậy, trong ký ức của anh, tôi chỉ hiện lên trong khoảnh khắc mang tính quyết định.
Còn trong cuộc sống thường nhật – người luôn hiện hữu lại là cô gái khiến anh bất chấp quy tắc.
Tôi buồn và đau lòng khi đi đến một luận:
Anh… không tôi nhiều như tôi .
——-
6 giờ sáng, anh gọi điện tôi.
Không tại sao tôi về nhà, mà :
“Vãn Tu, em đang ở đâu?”
Quả b.o.m hẹn giờ trong nhóm chat, rốt cuộc phát nổ khi anh tỉnh rượu.
Tôi ngược lại:
“Sao anh cuống vậy?”
“Vãn Tu, em cả đêm không về.”
Tôi đứng dậy. Thời gian trôi qua đêm nay không phải là vô ích.
Ít nhất, khi đã nhìn rõ chất vấn đề, tôi biết mình nên lựa chọn thế trước điều khiến lòng rối bời.
Anh nói sẽ đến đón tôi, và đoán chính xác nơi tôi đang ở.
Tôi không ngăn cản.
Khi não bộ ngừng suy như bão tố, cơn buồn ngủ ập đến.
So với việc khuyên anh đừng đến, tôi chỉ muốn được ngủ một giấc thật ngon.
May mà ra khỏi nhà tôi đã mang theo căn cước công dân.
, anh tự xem lại tám chuyện anh …
… rồi đoán thử xem – suốt đêm qua, tôi đã gì.